
ý tưởng này của em không tệ.”
Tô Nhạc dùng vẻ mặt đau
khổ nhìn Ngụy Sở: “Đàn anh, anh không cần nhắc nhở em đang sống những ngày
không bằng heo.”
Lúc này đúng lúc gặp phải
đèn xanh đèn đỏ, Ngụy Sở dừng xe lại, quay đầu cười với Tô Nhạc: “Gọi Ngụy Sở đi.”
“Sao cơ?”
“Đều đã ra ngoài xã hội
kiếm ăn rồi, cứ đàn anh đàn anh hoài cũng không tốt lắm.”
“À… Ngụy sư huynh.”
“Em… không cảm thấy giống
như đang sống trong thế giới võ hiệp à, vẫn là Ngụy Sở tốt hơn.”
“Vậy… được rồi, Ngụy Sở.”
“Ừ.”
Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đang
mỉm cười, dời tầm mắt về phía trước, trong mắt cô có do dự, có đấu tranh, có
khó xử, khiến Ngụy Sở đang nhìn cô dần dần cảm thấy bất an trong lòng.
Cuối cùng, cô quyết định
mở miệng: “Ngụy Sở, đèn xanh rồi.”
Ngụy Sở: …
Sau khi xe dừng lại, Tô
Nhạc nhìn thấy một người cô không muốn thấy, Trang Vệ.
Con người đôi khi kỳ lạ
như thế, khi không có được một thứ gì đó sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy
không có gì tốt hơn thứ đó, khi người ta đã đánh mất mới cảm thấy không gì có
thể thay được phần tình cảm đó, lại bắt đầu hốt hoảng quay đầu tìm kiếm.
Bất kể là phim ảnh hay
tiểu thuyết, câu chuyện tình yêu luôn luôn dễ bán, dưới ánh mắt của Tô Nhạc,
không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người
ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một
thế giới hư ảo.
Chỉ những thứ hiếm có mới
khiến người ta ao ước.
Đối với Trang Vệ mà nói,
cô chính là người mà anh ta tưởng đã hiểu rõ, đã chiếm được, khi vứt bỏ rồi mới
cảm thấy không có gì tốt hơn, mới cảm thấy cô tốt đẹp. Đáng tiếc, cô là người,
không phải đồ vật. Trên thế giới này, không phải bất cứ vật gì đánh mất đều có
thể tìm trở về.
Cô dùng tay vén mái tóc
rủ xuống trán: “Trang Vệ, anh có chuyện gì?”
Trang Vệ liếc nhìn Ngụy
Sở phía sau cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói lại không làm cách nào nói ra
khỏi miệng, hắn yên lặng một lát: “Anh đến xem em thế nào.”
Nhìn đồng hồ, Tô Nhạc
ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại: “Giờ vẫn còn sớm, không phải anh
muốn thừa kế công ty gia đình sao, bây giờ không phải xử lý chuyện công ty à?”
“Tổng giám đốc công ty
còn có thời gian rảnh, huống chi anh chỉ là một giám đốc.” Trang Vệ nghe ra
trong lời nói của Tô Nhạc có ý đuổi người, không động đậy chỉ tiếp tục nói:
“Anh chỉ muốn nói chuyện với em.”
“Nói cái gì, có cái gì mà
nói?!” Rốt cuộc Tô Nhạc không thể nhịn được nữa: “Bà đây ở công ty bị người ta
cướp mất đồ án, về đến nhà lại thấy anh quấn lấy ả đàn bà khác, anh muốn tôi
nói cái gì?! Tôi không chửi, không đánh anh, anh không sống được đúng không,
không chọc tôi thành ả đàn bà chanh chua anh không thoải mái đúng không? Mẹ nó,
nhân phẩm anh có bệnh à? Tôi nói cho anh biết, Trang Vệ, chúng ta không còn gì
để nói, anh cút xa một chút cho tôi, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi, nếu
không tự đi nhặt mặt mũi của anh đi!” Nói xong, cô lập tức đi về phía cầu
thang.
“Tô Nhạc, em…”
Tô Nhạc bị kéo tay lại
rốt cuộc đã bùng phát, cô nhấc giày cao gót của mình lên, dùng dức giẫm lên
giày da hàng hiệu.
Trang Vệ kêu một tiếng
thảm thiết, ngồi xổm xuống.
Ngụy Sở bất giác dịch
sang bên cạnh nửa bước, một cảm giác ớn lạnh từ gan bàn chân tràn lên.
“Bà đây không đánh mi, mi
ngứa da, giờ đã thoải mái chưa?!” Giơ cao túi xách trong tay đập vào người
Trang Vệ, nhất thời, Tô Nhạc cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều thật sung
sướng, phong độ là cái thá gì, có thể ăn được sao?
Thanh thoát khoác túi
xách lên vai, Tô Nhạc cười tươi tắn nhìn về phía Ngụy Sở đang xem kịch ở bên
cạnh: “Lên uống tách trà chứ?”
Ngụy Sở liếc mắt nhìn
Trang Vệ còn ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn Tô Nhạc, không có vẻ gì là nửa
phút trước còn dã man như thế, mồ hôi trên trán ứa ra: “Được… được, vậy làm
phiền rồi.”
“Mời.” Vuốt vuốt tóc, Tô
Nhạc giẫm mạnh gót giày bước lên trên, đi về phía hành lang, gót giày chạm vào
mặt đất phát ra những tiếng vang dễ nghe.
Ngụy Sở đi theo ngay sau
cô, khi đi qua Trang Vệ còn lộ ra một chút thông cảm.
“Tô Nhạc…” Trang Vệ ngẩng
đầu có chút không cam lòng.
Tô Nhạc quay đầu lại
cười, nụ cười đẹp đến mức không gì sánh được.
Trang Vệ lập tức ngậm
miệng.
Tô Nhạc hài lòng tiếp tục
đi về phía trước, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người phụ nữ thật dịu
dàng, thanh thoát.
Ngụy Sở đi theo phía sau
Tô Nhạc, chậm rãi nở nụ cười, quả nhiên Tô Nhạc không phải là người để mình
chịu thiệt thòi.
Sau khi uống xong cốc trà
ướp hoa, Ngụy Sở rất thức thời mà ra về, trong khi quan hệ hai người còn chưa
rõ ràng, loại phong độ này nhất định phải có. Khi xuống dưới, Trang Vệ chưa đi,
xe vẫn còn đỗ dưới lầu. Anh nhìn lại hướng đó, Trang Vệ đang dựa vào xe hút
thuốc.
Hai người liếc nhìn nhau,
Trang Vệ xoay người lên xe, đóng cửa rầm một tiếng, xe lướt qua ngay bên cạnh
Ngụy Sở.
Ngụy Sở nghĩ có chút tiếc
nuối, Tô Nhạc nên giẫm mạnh hơn một chút, để hắn đau đến mức không giẫm được
phanh xe luôn. Nhớ tới một cước rất lưu loát vừa rồi của Tô Nhạc, và cả cú đập
hung ác, nhanh nhẹn của cô, Ng