
cười nhìn chú thím nhà mình tươi cười đón khách, lắc đầu: “Anh
cũng chẳng giúp được gì.”
Phép tắc trong tiệc cưới…
quả thật là rất nhiều, Tô Nhạc gật đầu, chờ tiệc cưới bắt đầu.
Ngụy Sở nhìn một bên mặt
của Tô Nhạc, yên tĩnh ngồi bên cạnh.
“Tiểu Sở, cháu ngồi đây
à, vừa rồi chú cháu còn nói không thấy cháu đâu.” Mẹ Tiểu Diêu đi tới, thấy có
một cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Sở, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vị này là?”
“Chào bác gái, cháu là
bạn của Tiểu Diêu, cũng là bạn học của Ngụy Sở.” Tô Nhạc mỉm cười đứng lên chào
hỏi mẹ Tiểu Diêu.
Mẹ Tiểu Diêu cười gật
đầu: “Bạn học, rất tốt.”
Tô Nhạc không hiểu, trọng
điểm không phải là bạn của Tiểu Diêu sao?
Ngụy Sở ở bên cạnh chỉ
cười mà không nói gì.
Tiệc cưới bắt đầu, Tô
Nhạc vốn định ngồi cùng Tiểu Song và Nhị Nhị, ai ngờ khi cô tìm được hai người
thì bàn đã đủ người, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết nên ngồi bàn nào mới
tốt.
“Tất Tất, cậu tới chậm.”
Chu Sảng bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: “Người ta nói “tú
sắc khả xan*”, hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được.”
* Tú sắc khả xan: sắc
đẹp có thể ăn được
“Hai người đúng là làm
cho người ta tức lộn ruột.” Tô Nhạc vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người,
định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột
nhiên lóe lên trong mắt Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu.
“Tô Nhạc, em đứng đây làm
gì?” Ngụy Sở đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy bên cạnh Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng đã
không còn chỗ trống, lại mở miệng: “Em ngồi cùng anh đi, những người khác em
không quen, ăn cũng không được tự nhiên.”
Tô Nhạc nghĩ có lẽ Ngụy
Sở sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: “Không cần đâu, em tùy tiện tìm một
chỗ là được.”
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng
Tô Nhạc, Ngụy Sở giải thích: “Anh không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những
người khác thôi, đi theo anh.”
Thái độ của đối phương
quá nhiệt tình, Tô Nhạc cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau
Ngụy Sở, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm.
“Anh chàng này nhìn trúng
Tất Tất rồi.” Nhị Nhị bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: “Đáng tiếc Tất Tất
hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!”
“Nếu cậu ấy là đồ ngốc,
rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn.” Tiểu Song vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng
nói: “Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp
cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách anh chàng đẹp
trai này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều.”
“Xem trò vui chẳng phải
đức tính tốt đẹp gì.” Nhị Nhị liếc mắt xem thường.
“Thánh nhân nghìn năm
trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu
rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao.” Tiểu Song ăn hạt dưa, cười rất tươi
tắn.
Sau khi Tô Nhạc theo Ngụy
Sở ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình,
cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại.
“Tiểu Sở, vị này là?” Một
người phụ nữ nhìn có vẻ mới qua bốn mươi tươi cười nhìn Tô Nhạc, giống như Tô
Nhạc là một bông hoa vô cùng quý giá vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần,
ánh mắt còn lộ vẻ thỏa mãn mờ ảo.
Ngụy Sở vội ho một tiếng,
giới thiệu: “Mẹ, đây là đàn em trong trường đại học của con.”
Tô Nhạc hơi há miệng ngạc
nhiên: “Chào bác gái.” Mẹ Ngụy Sở thoạt nhìn quả thật rất trẻ, cô bất giác động
đậy, mặc dù đây không phải bàn chủ trì nhưng không phải tất cả những người ngồi
đây đều là họ hàng nhà gái chứ, một người ngoài như cô ngồi ở đây có vẻ không
thích hợp lắm.
“Đừng khách sáo, cháu là
bạn của Tiểu Sở nhà bác thì cũng là con cháu của chúng ta, không cần câu nệ.”
Nhìn ra Tô Nhạc không được tự nhiên, bà Ngụy ôn hòa an ủi, nói xong lại nhiệt
tình giới thiệu những người cùng bàn khác, cái gì mà mấy cô, mấy dì, mấy anh,
đều là người trong một đại gia đình.
Tô Nhạc xấu hổ chào hỏi
tất cả một lượt, trong lòng hận không thể đứng bật dậy, ngồi ở bàn này áp lực
quá lớn.
“Tiểu Sở, Tô Nhạc từ xa
tới tham dự hôn lễ của Tiểu Diêu, con là đàn anh, phải đón tiếp cho tốt nhé.”
Bà Ngụy đứng lên, nhét một đống bánh kẹp cưới vào trong tay Tô Nhạc: “Tuổi trẻ
phải dính nhiều không khí vui mừng một chút.”
Tô Nhạc cười gượng nói:
“Cảm ơn bác gái.” Cô vẫn tưởng người đã nuôi dưỡng ra một tinh anh như Ngụy Sở
nhất định sẽ là kiểu bố mẹ rất nghiêm khắc, thật sự không ngờ bà Ngụy lại hòa
nhã dễ gần như thế, nhất thời khiến cô cảm giác được yêu chiều nên vừa mừng vừa
sợ.
“Dì ba, mấy cái kẹo kia
của dì quá ngọt, chị Tô, em cho chị vị sô-cô-la, chị ăn thử đi.” Một cô bé hơn
mười tuổi móc từ trong túi ra một chiếc kẹo sô-cô-la, đưa tới trước mặt Tô
Nhạc.
Tô Nhạc đối mặt với sự
nhiệt tình không gì sánh được này, dần dần hiểu ra có chuyện gì, chỉ sợ là những
người này đã coi cô là bạn gái Ngụy Sở rồi, nhưng người ta không nói ra, cô sẽ
không thể giải thích, chuyện này còn ngột ngạt hơn cả khi không linh cảm được.
Ngụy Sở thấy nụ cười trên
mặt Tô Nhạc sắp biến thành hóa thạch, anh cong cong kh