
m
như vậy sao, không nhớ được anh trai cũng chẳng nhớ nổi em gái?
Hai mắt Tiểu Diêu lại sáng
lên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích: “Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyện
mà, nói cho cậu biết…”
“Tiểu Diêu, sao em lại ở
đây, chú thím đang tìm em kìa, khách khứa phải về rồi, em mau ra tiễn khách
đi.” Lúc này, Ngụy Sở đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Tiểu Diêu.
Tiểu Diêu cũng không cố
nói chuyện với Tô Nhạc nữa, vội vàng bỏ đi.
Tô Nhạc nhìn bóng lưng
thon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động: “Ở trong hạnh phúc, con gái ai
cũng như ai.” Ai có thể nhìn ra Tiểu Diêu ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộ
dạng như ngày hôm nay.
“Xem ra em hiểu rất rõ
Tiểu Diêu.” Ngụy Sở đứng bên cạnh cô: “Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, may mà
có người chịu được tính tình của con bé.”
“Sai rồi, phải nói là có
người được lọt vào mắt xanh của Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, đây chính là
vận may của anh ta.” Tô Nhạc bao che khuyết điểm rất hùng hồn: “Tiểu Diêu nhà
chúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?”
“Nhà chúng ta?” Ngụy Sở
cong khóe miệng cười nhìn Tô Nhạc.
Lúc này Tô Nhạc mới ý
thức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọi
nhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của Tiểu
Diêu mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: “Chỉ đùa
chút thôi.”
Ngụy Sở không để ý đó là
nói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũng
không giảm: “Ừ, em nói rất có lý.” Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có một
mình anh hiểu.
Tô Nhạc liếc mắt nhìn
anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với anh: “Anh
nói đi, hình như họ hàng nhà anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh không giải
thích một chút sao?”
“Chẳng có gì để giải
thích.” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc trêu chọc mình, cười cười: “Dù sao một thời gian
nữa bọn họ sẽ hiểu rõ.”
Tô Nhạc thấy dáng vẻ
không để ý của Ngụy Sở, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thế
này, thấy con nhà mình dẫn theo bạn khác phái sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhà
mình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay.
“Nhưng chuyện trưa nay
anh quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ anh hơi nóng vội một chút…”
“Bác gái rất tốt.” Tô
Nhạc ngắt lời Ngụy Sở: “Hơn nữa anh cũng chỉ thấy em ngồi một mình buồn chán
nên cố ý gọi em đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, em sao có thể bắt anh xin lỗi
được.”
Ngụy Sở nghe xong câu nói
này, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Tô Nhạc nói sang chuyện khác, về phần mẩu
đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình anh
mới biết.
“Em ba, chị thấy cô gái
này rất không tệ.” Mẹ Tiểu Diêu đứng bên cạnh bà Ngụy, lén liếc nhìn đôi trẻ
đang đứng nói chuyện: “Vừa rồi chị có hỏi Tiểu Diêu, con bé nói tính cách của
cô bé này quả thật rất tốt.”
Bà Ngụy đương nhiên nhìn
ra đôi mắt trông chờ của con trai nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhà
người ta, cười nói: “Đúng là rất tốt, em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng này
của Tiểu Sở có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng em
cũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà em thì coi như cũng
là chuyện tốt.”
“Yên tâm đi, Tiểu Sở thế
nào chúng ta đều rõ, con gái thích thằng bé rất nhiều, muốn tiến tới với cô bé
này hẳn cũng không phải chuyện khó.” Mẹ Tiểu Diêu chẳng có mấy lo lắng.
Bà Ngụy cười cười không
trả lời, trong lòng lại lại rất rõ con trai mình thích cô gái này nhiều đến thế
nào, bà chỉ sợ con trai hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáp
lại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con trai
bà?
Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở
cùng nhau ra về đã là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Tiểu Diêu còn nhét cho
cô không ít bánh kẹo cưới, nói là để cô hưởng không khí vui mừng nhiều hơn một
chút, sớm lập gia đình. Tô nhạc tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câu
nói phía sau, trực tiếp bỏ qua.
Sau khi ra tới đường cao
tốc, xe chạy rất êm, Tô Nhạc dựa vào ghế, không nhịn được mà ngáp một cái, cô
nhìn Ngụy Sở vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn là
không nên nói chuyện với tài xế: “Thật không ngờ anh lại là họ hàng của Tiểu
Diêu, thế giới này thật nhỏ.”
“Quả thật là không lớn
lắm.” Ngụy Sở chăm chú nhìn phía trước: “Có một số người cứ loanh quanh luẩn
quẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận.”
“Duyên phận cũng phải xem
đấy là nghiệt duyên hay lương duyên.” Tô Nhạc thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấy
hôm trước ở trên diễn đàn Tiểu Diêu còn nói muốn giới thiệu cho mình anh họ của
cô nàng là cô lại không nhịn được cười, người như Ngụy Sở mà có thể tùy tiện
vừa mắt một người nào đấy thì sẽ có một đám người bật ngửa.
“Ông Trời cho chúng ta
duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào.” Ngụy Sở
thấy Tô Nhạc ngáp liên tục nên nói: “Nếu mệt thì em ngủ một lát đi, tới nơi anh
sẽ gọi.”
“Không sao.” Tô Nhạc lắc
đầu: “Một mình anh lái xe cũng buồn chá