
ụy Sở có thể hiểu vì sao bố mình phải sợ mẹ rồi.
Cái gót giày vừa dài vừa nhỏ kia, cảm giác bị nghiến vào chân một cái còn bị
đập lên lưng, đau muốn lấy mạng, đứng nhìn thôi đã sợ hết hồn đừng nói là phải
chịu như vậy.
Mỗi người phụ nữ đều được
tạo ra từ nước, nhưng trăm ngàn lần đừng chọc giận bọn họ, sẽ gây ra sóng thần.
Trong phòng, Tô Nhạc đăng
nhập lên trang cá nhân viết một đoạn cảm nghĩ.
[Hôm nay đã dùng thử kỹ
thuật đề phòng lang sói đã nghiên cứu với bạn bè, động tác rất đơn giản, hiệu
quả không tệ.'>
Toàn bộ bực dọc trong
lòng gần như đều được bộc phát ra, Tô Nhạc vuốt cằm, nhìn mấy phản hồi bão táp
mưa sa trên blog, có chút cảm khái mà nghĩ, một số loại đàn ông phải đánh mới
được. Xem đi, cứ thành thật với đối phương như vậy, chính mình cũng đỡ phải suy
nghĩ nhiều.
Ngụy Sở về đến nhà, nhìn
thấy mấy câu nói kia trên blog, cười ra tiếng, rồi mới bắt đầu xử lý một số
chuyện buổi chiều còn tồn lại, tâm trạng cũng vô cùng tốt.
Đó là một đêm có người
vui có kẻ buồn.
Thứ sáu tới rất nhanh, Tô
Nhạc dậy sớm, chuẩn bị tiền mừng rồi bắt xe khách tới thành phố bên cạnh.
Cô vẫn biết nhà Tiểu Diêu
có tiền, nhưng không ngờ lại có tiền đến mức độ này, sân bãi kết hôn xa hoa,
còn có nhân viên phục vụ trang phục đứng đắn khiến cô có ảo giác mình lạc vào
lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa.
“Tất Tất, cậu tới rồi?”
Cô dâu kéo áo cưới, trong tay còn cầm hoa cưới, đi tới trước mặt Tô Nhạc, cười
ôm lấy Tô nhạc, trên mặt là nụ cười ngọt ngào không che giấu được: “Tiểu Song
và Nhị Nhị cũng tới, đang ở bên kia.” Nói xong, cô chỉ về một bên.
Tô Nhạc nhìn sang, thấy
hai cô gái cao gầy trẻ tuổi đang trò chuyện, cô quay lại ôm Tiểu Diêu một cái:
“Chúc mừng cậu, bây giờ khách khứa nhiều, cậu không cần để ý đến tớ, đừng sơ
suất với bên nhà trai.”
“Được, vậy cậu cứ thoải
mái nhé.” Tuy bọn họ rất ít gặp mặt ngoài đời nhưng đã vô cùng quen thuộc trên
mạng, ở cạnh nhau cũng không cần khách sáo nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Tiểu
Diêu, lại nhìn thấy một người đàn ông đầy sức sống đi tới bên cạnh con bé, Tô
Nhạc cười cười, đó chẳng phải chú rể trong bức ảnh cưới sao?
Tô Nhạc xoay người đi tới
nơi để tiền mừng rồi mới đi về phía Tiểu Song và Nhị Nhị.
Ba người gặp mặt, phấn
chấn hàn huyên một số chuyện vặt vãnh, sau đó cùng nhau cảm thán hôn lễ này quá
xa hoa, tỏ vẻ ao ước khôn cùng.
“Vừa rồi tớ nhìn thấy một
anh chàng cực phẩm, vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng có khí thế, vừa nhìn đã thấy
có dáng dấp tinh anh.” Ánh mắt Nhị Nhị đảo quanh tìm kiếm, không nhìn thấy
chàng trai vừa rồi, thở dài có chút tiếc nuối: “Tớ vừa hỏi Tiểu Diêu, nghe nói
là họ hàng nhà cậu ấy, nếu Tiểu Diêu không nói anh ấy đã có người trong lòng
thì tớ đã ra tay rồi.”
Tô Nhạc thông cảm nhìn cô
nàng: “Nếu người kia chỉ thầm mến thì cậu còn có hy vọng, nếu người ta đã có
bạn gái, cậu cứ trùm chăn mà khóc đi.”
“Chỉ là một gã đàn ông
thôi, không đến mức phải khóc.” Nhị Nhị uống một ngụm nước trái cây: “Loại đàn
ông bề ngoài sáng bóng này chẳng biết có phải mặt người dạ thú, biến thái
không.”
Tiểu Song gật đầu: “Chân
lý.”
Tô Nhạc yên lặng uống
nước trái cây, hai người này ngoài đời đều là những cô gái rất mạnh mẽ, có nhà
có xe, diện mạo lại dễ nhìn, đàn ông theo đuổi bọn họ rất nhiều, điều kiện này
điều kiện kia cũng dễ hiểu.
“Tô Nhạc, sao em lại ở
đây?” Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên phía sau ba người, Nhị Nhị thiếu chút
nữa bị sặc nước trái cây, nhìn lại, quả nhiên là tên “mặt người dạ thú” trong
miệng cô vừa rồi.
“Ngụy Sở, sao anh cũng ở
đây?” Tô Nhạc giật mình, lập tức mở miệng: “Anh là người quen của nhà trai hay
nhà gái?”
Ngụy Sở tiến tới, cười
với Tiểu Song và Nhị Nhị: “Chào mọi người.”
“Xin chào.” Hai người
dường như đã quên chuyện mặt người dạ thú vừa rồi, cười vô cùng đúng mực.
Tô Nhạc thấy vậy tiến lên
giới thiệu: “Đây là đàn anh đại học của mình, Ngụy Sở. Bọn họ là bạn em, Chu
Sảng, Lý Ngọc Hiểu, bọn em đều là bạn của Tiểu Diêu, vì vậy hôm nay mới tới dự
hôn lễ.” Cô không giới thiệu hai người bằng bút danh, dù sao trong cuộc sống,
hiện thực và hư cấu khác xa nhau, không nên trộn lẫn hai cái làm một.
“Thì ra là đàn anh của
Tất… Tô Tô.” Lý Ngọc Hiểu cười với Ngụy Sở, nhớ tới vừa rồi mình còn nói anh ta
là mặt người dạ thú, vội ho khan một tiếng.
“Anh là anh họ của Tiểu
Diêu, rất cảm ơn mọi người đã tới.” Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc, cười nói: “Thật không
ngờ em cũng là bạn của Tiểu Diêu.”
“Duyên phận thôi.” Tô
Nhạc cười một tiếng.
“Tô Nhạc, bọn tớ có chút
việc, phải ra đây một lát, hai người trò chuyện nhé.” Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu
rất tự giác rời đi, chỉ cần không bị mù đều có thể thấy anh chàng tên Ngụy Sở
kia khi nhìn Tô Nhạc, hai mắt đều phát sáng.
“Nếu biết em cũng quen
Tiểu Diêu, sáng nay chúng ta nên tới cùng mới đúng.” Ngụy Sở đưa Tô Nhạc tới
ngồi trên ghế nghỉ dành cho khách mời: “Chiều nay cùng về nhé.”
Có xe để đi nhờ, tiết
kiệm ít tiền cũng tốt, Tô Nhạc gật đầu: “Vậy em cảm ơn, nhưng anh không cần ở
lại để giúp đỡ sao?”
“Ở đây không cần đến
anh.” Ngụy Sở