
đã gọi điện đặt
trước, Tô Nhạc chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, Ngụy Sở ngồi xuống bên cạnh cô,
một lát sau, mọi người đều đã yên vị, cả trai lẫn gái đều tự ghép đôi, nhưng
bàn của Tô Nhạc và Ngụy Sở lại chỉ có hai người bọn họ.
Tô Nhạc vừa cho thêm dầu
vừa oán thầm, nếu bàn này thật sự chỉ có cô và Ngụy Sở, lát nữa nhất định cô sẽ
không tiêu hóa được.
“Sếp, bàn khác đều đủ
người rồi, xem ra em đành ngồi đây vậy.” Trần Húc tự nhận lấy trách nhiệm nặng
nề này mà ngồi xuống đối diện bọn họ, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Ngụy Sở, anh
vội ho một tiếng, bổ sung: “Thật ra hai người có thể coi như em không tồn tại.”
Ngụy Sở đặt thực đơn vào
trong tay Tô Nhạc, dịu giọng nói: “Em thích ăn gì cứ gọi đi, dù sao người ngồi
đối diện kia đã nói coi như cậu ta không tồn tại.”
Bàn tay đang xúc gia vị
của Trần Húc run lên, một muỗng muối đều rơi hết vào nồi lẩu, sếp, anh có thể
đừng coi lời nói khách sáo của em thành lời nói thật được không?
Tô Nhạc nhìn Trần Húc đầy
thông cảm, cầm lấy thực đơn, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Trần Húc, cuối cùng cũng
không thật sự khiến anh biến thành không khí trong suốt.
Cũng may Tô Nhạc phúc hậu
chọn một nồi lẩu Uyên Ương, chứ không phải một nồi lẩu cay, nếu Trần Húc không
ăn được cay còn có thể vớt vát được vài miếng dạ dày đáng thương.
Trong suốt quá trình ăn
cơm, Trần Húc chết lặng nhìn hai người mặt không đổi sắc, nhúng thịt dê, nấm
kim châm, nấm hương trong nồi lẩu đỏ lòm, anh không nhịn được mà uống hai ngụm
Sprite nữa mới cảm thấy vị giác của mình trở lại bình thường.
Hay là, hai người này
khẩu vị giống nhau nên mới hợp thành một đôi? Trần Húc hoài nghi nghĩ.
Ăn lẩu xong, Tô Nhạc còn
uống một bát canh mộc nhĩ trắng được nhà hàng miễn phí, gặm một quả dưa chuột,
khiến cho Trần Húc ở bên cạnh đang no đến mức vuốt bụng cũng phải quỳ gối dưới
sức ăn kinh hoàng của con gái.
“No chưa?” Ngụy Sở rút
khăn tay đưa cho Tô Nhạc, nhìn ngoài trời còn đổ mưa: “Không biết ngày mai có
tạnh mưa không.”
Lau miệng sạch sẽ, Tô
Nhạc nhìn màn mưa bên ngoài: “Có lẽ là tạnh thôi.”
“Nếu vẫn mưa thì thật
đáng tiếc.” Ngụy Sở thở dài có chút nuối tiếc.
“Vâng, vậy là đến không
một chuyến.” Tô Nhạc sờ sờ cái bụng ăn no căng của mình, hiếm khi nào được ăn
một nồi lẩu mùi vị chính thống như thế, thật sự quá hạnh phúc.
“Anh nghe nói rút quẻ
trong miếu thờ trên núi này rất linh, nhất là quẻ nhân duyên.” Vẻ mặt Ngụy Sở
vẫn nuối tiếc như trước.
Khóe mắt Tô Nhạc giật
giật, cô giơ tay chọc chọc cái trán Ngụy Sở: “Tổng giám đốc Ngụy vĩ đại của tôi
ơi, chúng ta đi miếu Phật chứ không phải miếu Nguyệt Lão.”
“Ừ, anh đúng là của em.”
Ngụy Sở đưa tay ra cầm lấy ngón trỏ của Tô Nhạc, vẻ mặt cười rất bất đắc dĩ.
Tô Nhạc liếc mắt khinh
thường, sau này ai còn gọi người này là Ngụy đại thần, nhất định là mắt mù: “Độ
dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy?”
Ngụy đại thần cười, lộ ra
một hàm răng trắng bóc: “Trước mặt vợ yêu, mấy loại điểm cuối này có thể ăn
được chắc?”
Trần Húc ở bên cạnh yên
lặng bịt mắt, đại ca như thế này quả thật quá vô sỉ rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi đoàn người ra khỏi
quán lẩu thì sắc trời đã tối sầm, Tô Nhạc nhìn ngọn đèn đường có phần mông lung
trong cơn mưa, tâm trạng không hiểu sao hơi chùng xuống.
Một bàn tay dịu dàng cầm
lấy tay cô, Tô Nhạc nhìn người bên cạnh, tay kia của anh đang cố gắng vươn về
phía cô, chiếc ô in hoa giúp cô chặn lại tất cả những giọt mưa trên đỉnh đầu,
một chút tâm trạng khó hiểu một giây trước đó đều tản đi như mây khói.
Hai người đi trong mưa,
những người phía sau đều nhìn thấy, chàng trai trước giờ luôn kiêu ngạo đang
che chắn cho Tô Nhạc, xe cộ qua lại dù có vẩy nước bùn lên cũng sẽ không bắn
tới được cô gái đi bên cạnh anh.
Giang Đình thấy vậy,
không nói gì chỉ cười cười, bỗng nhớ tới một câu nói trong tiểu thuyết của tác
giả Tất Cửu: “Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng
khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước
bùn, tai nạn và gió lạnh hay không.”
Tô Nhạc đi rất chậm, Ngụy
Sở cũng phối hợp với tốc độ của cô, không gian vô cùng yên tĩnh.
“Em nghĩ…” Tô Nhạc đột
nhiên mở miệng, sau đó lại do dự không nói.
“Sao vậy?” Ngụy Sở thấy
vẻ mặt do dự của Tô Nhạc, trên mặt xuất hiện chút lo lắng.
“Quả nhiên là không nên
ăn quá no.” Tô Nhạc bất nhã xoa nhẹ cái bụng mình.
Ngụy Sở: …
Con đường đá nhỏ, cây cối
um tùm, không khí dễ chịu, chim hót líu lo, nước chảy róc rách, cảnh đẹp như
vậy mà Tô Nhạc không thèm liếc mắt một cái, cô chống tay vào một cây thông, cúi
người thở dốc. Vì sao những người này chỉ nói đến chuyện chơi vui vẻ không ai
nói chùa miếu được xây trên đỉnh núi, đi bộ lên đến nơi, không chết cũng mất
nửa cái mạng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô
Nhạc thức dậy thì mưa đã tạnh, vì vậy, mọi người liền mang theo đồ uống, lên
núi. Nhìn từ xa, núi này không quá cao, nhưng khi thật sự đặt chân lên, cô lập
tức lĩnh hội được rằng đi chơi cũng rất cần thể lực. Cô bắt đầu hối hận vì mình
suốt ngà