
ác thường.
Ngụy Sở là một chàng trai
vừa thông minh vừa xuất sắc, mà Tô Nhạc cũng là một cô gái rộng lượng, hiểu
chuyện hiếm có. Một người giống như Tô Nhạc, nếu chỉ là một người đàn ông bình
thường ở bên cô, lâu ngày sợ rằng sẽ cảm thấy không nắm bắt được, bởi vì cô quá
thông hiểu mọi chuyện. Nhưng người đàn ông như Ngụy Sở lại vừa vặn phù hợp với
Tô Nhạc, người trước thông hiểu, người sau kiên định, một đôi trời sinh. Nếu
Ngụy Sở yêu một cô gái thích làm nũng, hoặc một người phụ nữ bốc đồng, thì
những cô gái này sẽ không còn là chính mình dưới dự chăm sóc dịu dàng của Ngụy
Sở.
Tình yêu ban đầu không
hoàn mỹ, chỉ khi đặt hai người gần bên nhau mới biến tình yêu trở nên hoàn mỹ.
Sau khi xe dừng dưới chân
Phật Sơn, bởi vì trời còn mưa nên đoàn người chuẩn bị tới khách sạn nghỉ ngơi
trước. Tô Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên tay Ngụy Sở đã cầm một cái ô.
Hai người cùng nhau xuống
xe, Ngụy Sở nghiêng ô che trên đỉnh đầu Tô Nhạc, nước mưa rơi trên ô, phát ra
những tiếng tách tách nho nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn hơn một
nửa cái ô đã nghiêng về phía mình, Tô Nhạc yên lặng mỉm cười.
Khách sạn nằm dưới chân
núi Phật Sơn, khách trọ chủ yếu là người thành phố khác, điều kiện vệ sinh
không tệ, nhưng chi phí cũng không rẻ, vậy mà sếp lớn lại đặc biệt đặt cho mỗi
người một phòng, điều này khiến cho suy nghĩ “sếp lớn đều là quỷ hút máu” của
Tô Nhạc có chút đổi mới.
Mưa càng ngày càng lớn,
Tô Nhạc đứng cạnh cửa sổ, bắt đầu nghi ngờ lần này tới Phật Sơn phải chăng sẽ
phải chết dí trong khách sạn, trời mưa thế này, cho dù là trèo lên Phật Sơn
thanh tịnh, linh thiêng thì cũng không an toàn. Nhỡ may khi ngã xuống núi lại
đúng lúc Phật không nhìn thấy, thì một khắc sau lập tức có thể đi gặp Phật.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô
Nhạc mở cửa ra đã thấy Ngụy Sở đứng bên ngoài, bộ âu phục nghiêm chỉnh cũng đã
được đổi thành một bộ quần áo thoải mái, anh nở nụ cười khiến Tô Nhạc liên
tưởng tới một câu thành ngữ vô cùng tầm thường: “tuấn nhã phi phàm”.
“Nghe nói gần đây có một
quán lẩu rất ngon, mọi người chuẩn bị tới đó.” Ngụy Sở nhìn sắc mặt Tô Nhạc,
dường như không còn vẻ mệt mỏi như lúc mới lên xe: “Em đã đỡ mệt chưa?” Nói
xong, anh vươn tay nắm lấy tay Tô Nhạc, đối phương không né tránh.
Chỗ đó không xa, nếu đi
xe du lịch đến quán lẩu cũng không quá thích hợp, mọi người miễn cưỡng đi bộ ra
ngoài, mưa rơi rào rào, đập vào ô khiến người ta cảm thấy ban đêm đặc biệt yên
tĩnh.
Một đôi nam nữ che chung
một chiếc ô đi phía trước là hình ảnh vô cùng đẹp trong mắt mọi người, ngay cả
chiếc ô trên đầu hai người đó cũng có vẻ phong cách hơn hẳn, thực ra đó chỉ là
chiếc ô tùy tiện mua ở ven đường thôi.
“Trai thanh gái lịch, thì
ra chàng thanh niên đầy hứa hẹn này đã là vật trong bàn tay Tô Nhạc, chúng ta
không có hy vọng rồi.”
“Cực phẩm không còn thì
còn thượng phẩm, đừng kén chọn nữa.”
Giang Đình nghe hai nữ
nhân viên bên cạnh thấp giọng nói chuyện với nhau, chị mỉm cười, đoạn tình cảm
này đúng là thành công ngoài dự đoán, nhưng không biết chị có được coi là bà
mối hay không, nếu không có chị bảo Tô Nhạc tới Kim Sở bàn chuyện hợp tác, vị
tổng giám đốc Ngụy vĩ đại này có lẽ cũng chưa theo đuổi được Tô Nhạc, đúng
không?
“Em đang nhìn gì vậy?”
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc dáo dác nhìn quanh, cười hỏi: “Muốn mua gì sao?”
“Nhu cầu cấp bách hiện
nay của em là một cái ô, ánh mắt bắn về phía này có sức xuyên thủng quá mạnh
mẽ.” Tô Nhạc không nhịn được mà xoa xoa cánh tay, tỏ vẻ không chịu đựng được.
Cô nghiêng đầu nhìn bàn tay đang cầm ô, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, làn
da hơi trắng, mỗi một ngón tay giống như được điêu khắc ra, cô có chút thèm
muốn được chọc chọc lên những ngón tay và mu bàn tay kia, một người đàn ông có
vẻ ngoài dễ nhìn như vậy làm gì?
“Em biết mà, bạn trai có
tiền đã là không an toàn, nếu có bạn trai vừa có tiền vừa đẹp trai, đó chính là
tai họa.” Cảm thấy chưa hết giận, cô lại chọc chọc lên bàn tay anh, Tô Nhạc thở
dài nói: “Anh nói xem, anh và em hẹn hò thật là mệt, hoảng hốt lo sợ thì không
nói làm gì, nay còn bị người ta dùng ánh mắt như tia X kia để rà quét nữa, mệt,
thật sự rất mệt.”
“Ừ, sau này anh nhất định
sẽ bồi thường thiệt hại cho em.” Ngụy Sở thoải mái cười trả lời, khiến cho cơn
giận vì bị người ta vây xem của Tô Nhạc lập tức chìm xuống, cô không cam lòng
nhìn vẻ mặt cười cười của Ngụy Sở, hừ một tiếng: “Đừng dỗ dành em như trẻ con.”
Cô cảm thấy có chút tổn thương lòng tự trọng.
Ngụy Sở khẽ cười thành
tiếng: “Tới rồi.”
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn
lên, bảng hiệu màu đỏ hoàn toàn, phía trên còn in hình một nồi lẩu đỏ rực, làm
cho người ra liếc mắt nhìn qua đã cảm giác nó vô cùng cay, quay đầu lại nhìn
hơn ba mươi người phía sau, Tô Nhạc bắt đầu hoài nghi không biết sẽ có bao
nhiêu người gào khóc vì không ăn được cay.
Bước vào quán lẩu, có gần
mười chiếc bàn bốn người ngồi đã sắp xếp bát đũa, thìa muôi, nhưng chưa có
người ngồi. Nhân viên tiếp tân nhìn thấy đoàn người bọn họ, hỏi hai ba câu rồi
lập tức dẫn bọn họ tới những bàn trống.
Thì ra