
iang Đình thật sự không ngờ mối quan hệ của Tô
Nhạc lại rộng như vậy. Nhưng thiện cảm của chị với Tô Nhạc lại càng ngày càng
tăng.
Một cô gái như thế này
luôn làm cho người ta vừa yêu quý vừa khen ngợi. Chị lật quyển tiểu thuyết
trong tay, quả nhiên chị vẫn thích những người phụ nữ kiên cường.
“Giám đốc, nếu chị thích
vị tác giả này, em sẽ tặng chị một bộ sách có chữ ký.” Có người phụ nữ thành
đạt thích tiểu thuyết của mình, đây là một vinh hạnh, Tô Nhạc tỏ vẻ rất vui
sướng.
“Em có trọn bộ sách của
cô ấy, còn có chữ ký?” Giang Đình vô cùng bất ngờ nhìn Tô Nhạc: “Nghe nói tác
giả này rất ít khi ký sách, em lại có thể có trọn bộ, em quen người trong giới
này à?”
“Cũng coi như là… quen
hai, ba người.” Tô Nhạc cười gượng, dù sao cũng là chữ ký của mình, chỉ đặt bút
một cái là được.
“Nếu em thật sự có thể
tặng chị trọn bộ, kì nghỉ năm nay của em có thể tăng thêm hai ngày.” Hiển nhiên
là Giang Đình không coi hành vi công tư không rõ ràng này là chuyện nghiêm
trọng.
“Không thành vấn đề.” Tô
Nhạc vui vẻ gật đầu, tiền bạc từ trên trời rơi xuống, không nên từ chối. Ở nhà
cô chẳng phải còn mấy quyển sao, chỉ cần ký tên lên là được. Cuối cùng cũng có
một lần trong đời cô nghĩ, viết tiểu thuyết thật ra cũng không phải không có lợi.
“Tổng giám đốc, cô Đàm
tới.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô Đàm?
Tô Nhạc ngẩn người, đoán
rằng người này có thể là khách hàng của công ty, trợ lý vừa mới nhận chức như
cô không có phần để nhúng tay vào, vì vậy thành thật rời khỏi phòng làm việc,
nhưng không ngờ lại gặp được một người.
Đàm Vi cũng không ngờ
tình địch của mình lại là nhân viên của công ty mình sẽ hợp tác.
“Xin chào.” Tô Nhạc cười
với Đàm Vi: “Giám đốc đang ở trong phòng làm việc, mời chị vào.”
“Cảm ơn.” Đàm Vi gật đầu
với Tô Nhạc, đi về phía phòng làm việc của giám đốc.
“Tô Nhạc, cậu quen cô ta
à?” Một đồng nghiệp chuẩn bị tan tầm đúng lúc đi ngang qua, hiếu kỳ thấp giọng
hỏi: “Cô ta thật đẹp.”
“Từng gặp một lần.” Tô
Nhạc cười vỗ vai đồng nghiệp: “Cậu tan tầm rồi thì đừng lắc lư trước mặt tớ,
nếu không người phải tăng ca là tớ đây sẽ tỏ vẻ bất mãn.”
“Niềm sung sướng của tớ
luôn dựa trên sự đau khổ của người khác.” Đồng nghiệp cười tủm tỉm chào tạm
biệt Tô Nhạc. Thời gian Tô Nhạc tới công ty làm việc chưa được ba tháng mà đã
từ một nhân viên mới trở thành trợ lý tổng giám đốc, lên chức nhanh như vậy
nhưng cũng không có nhiều người bất mãn, điều này chứng tỏ bản lĩnh của Tô
Nhạc, vì vậy trước giờ mọi người luôn có thiên hướng gần gũi với Tô Nhạc.
Trở về phòng làm việc sắp
xếp lại vài tập tài liệu, một giờ sau, khi công việc đã gần như hoàn thành, Tô
Nhạc thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.
Vừa ra khỏi cổng công ty,
Tô Nhạc đã bị Đàm Vi gọi lại, cô nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, mỉm
cười lễ phép.
“Chúng ta đi uống tách cà
phê, ngồi nói chuyện được không?” Đàm Vi sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tô Nhạ
không biết cô có ý với Ngụy Sở, chỉ là, biểu hiện của Tô Nhạc khiến cô phải
nhìn với cặp mắt khác xưa. Cô cho rằng Tô Nhạc dù không thể hiện rõ ràng là
ghét cô nhưng ít nhất cũng sẽ có tâm trạng không tốt. Thế nhưng cô không tìm
được những điều này từ Tô Nhạc.
Tô Nhạc đối với cô vừa lễ
phép vừa khách sáo, tuy thiếu nhiệt tình nhưng không hề có vẻ gì bất mãn. Trực
giác của phụ nữ từ trước đến giờ đều rất nhạy bén, khi một người đã không thích
họ, cho dù người kia không làm bất cứ chuyện gì, họ vẫn có thể cảm nhận ra, mà
cô lại không hề cảm nhận được từ Tô Nhạc loại cảm xúc này.
“Đương nhiên có thể, chị
Đàm quá khách khí rồi.” Tô Nhạc không từ chối lời mời của Đàm Vi.
Tô Nhạc gọi một tách cà
phê Lam Sơn bình thường, sau đó nói một vài câu khách khí về công việc với Đàm
Vi, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Đàm Vi, dường như đối phương cũng không muốn nói
chuyện công việc với mình.
“Cô Tô, cô có ngại không
nếu tôi hỏi một số vấn đề cá nhân?” Đàm Vi thấy Tô Nhạc cứ nói vòng vo với
mình, liền thẳng thắn dẫn đến trọng tâm câu chuyện.
“Không biết chị muốn hỏi
chuyện gì.” Tô Nhạc không nói ngại, cũng không nói không ngại, có một số vấn đề
đương nhiên cô không ngại, có một số chuyện lại không cần thiết phải nói.
“Xin lỗi, tôi biết tôi
hỏi như vậy là có phần mạo muội, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc cô có thích Ngụy
Sở hay không, tôi không muốn anh ấy bị tổn thương.” Đàm Vi nhìn Tô Nhạc, ánh
mắt không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên gương mặt cô.
Tô Nhạc cầm tách cà phê
lên uống một ngụm dưới cái nhìn chăm chú của Đàm Vi, rồi mới chậm rãi mở miệng
nói: “Chị Đàm, chuyện này là chuyện của người trong cuộc, tôi nghĩ Ngụy Sở biết
rõ thái độ của tôi là gì.” Tô Nhạc nghĩ, may mà người Đàm Vi gặp là cô chứ
không phải một người nào khác, nếu không, sau khi Đàm Vi vừa mở miệng nói những
lời này, chỉ sợ sẽ cãi nhau to.
Câu trả lời của Tô Nhạc
không làm Đàm Vi tức giận, cô nhìn Tô Nhạc, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi thích
Ngụy Sở đã gần bảy năm, thậm chí tôi còn thích mua những sản phẩm của công ty
anh ấy, tôi học cách làm một người phụ nữ tự lập, khi tôi cho rằn