
Chưa hết, người phục vụ tận tình như thế
bà cho rằng thiếu nhã ý, nên không mua, không thèm bất kỳ sản phẩm nào. Nhưng
cái chính thứ khiến bà ái ngại là số tiền bỏ ra chỉ để mua mấy đường may khéo
léo, về điểm này Khả Vy đồng tình. Cô vẫn chưa theo kịp thói quen phung phí của
dân nhà giàu, mà có lẽ cô đủ thực dụng để kiểm soát được mình thuộc về giời hạn
nào. Dù sao chăng nữa, cô thay đổi cách đối nhân xử thế, tất cả đều xuất phát
từ tình thân gia đình. Nếu họ bắt cô hai mặt, mềm mỏng - đỏng đảnh vì một bé dê
con nào đó, vì kỳ vọng của anh cô sẽ sống theo vai trò của con rối.
Cuối cùng thì Lạc Thiên cũng chờ được đến lúc cô vợ di chuyển sở thích sang làm
đẹp bản thân. Anh đã lựa kha khá váy bầu trực chờ người đến.
- Nhiều như vậy sao ? - Khả Vy ngạc nhiên trước một sạp váy vóc bày trước mắt.
Cứ cho cô sẽ chọn một vài chiếc nhưng thật xa xỉ và tốn kém. Quá khứ của cô chỉ
là một bộ quần áo mới sáu đứa trẻ chia nhau mặc, còn lại đều xỉn màu từ đồ ủng
hộ của các trường học thôi.
- Trời đất ! Cái này cũng đươc gọi là áo sao ? Khả Vy cô xem con nhỏ kia ăn mặc
lố lăng chưa, con gái thời nay thật là…! Cậu chủ đừng nhìn ! - Bà đang nói về
một ả váy ngắn, áo yếm sực nức nước hoa đang lả lơi khoe mẽ.
Vô ích, anh thích ngắm nụ cười hút hồn của Khả Vy khi cô quay sang răn đe mình.
Cô ả đó là ai anh không quan tâm, những quá khứ nhạt phai theo dấu chân thời
gian mất rồi, giật mình anh chợt nhận ra, không phải vì dê con nữa, tên người
phụ nữ trước mặt đã chạm vào con tim anh rồi.
Có một điều anh đã lẩn tránh, anh không muốn đào sâu tìm đáp án, liệu tình đầu
dễ dàng quên đi thế sao, anh bỗng quên bóng hình người yêu dấu rồi ư ? Không,
anh không muốn trao hời hợt trong tình yêu, anh muốn yêu và được yêu cháy bỏng,
điều này đối với người phụ nữ chỉ mới quen chưa đầy một tháng chưa chắc…?
- Em không mặc được mấy chiếc váy voan mỏng thế này đâu, ngại lắm !
- Phải đấy ! Ăn mặc thế nào để người ta đánh giá mình có học chứ ! - Bà già có
vẻ ủng hộ Khả Vy.
- Huh ! Mode năm nay mà, trời nóng nên…
- Không ! Đừng ! - Càng ngày cô càng trượt dài trong hạnh phúc và không muốn
nhìn lại, cô muốn đi tiếp trên con đường có anh. Nên, lớp vải dày mới làm mờ
con ngươi, ngăn bước chân anh đi xa được.
Đứng trên bờ vực của hạnh phúc, một người tận hưởng ánh hào quang do chính nó
ban tặng để một người vắt kiệt sức bưng bít mảnh thiếu thốn bằng nước mắt và
niềm tin. Khả Vy ưng thuận bán rẻ để đổi lấy.
Chương 11.5 : Mẹ vợ -
Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
- Đến một
ngày em mất hết mọi thứ anh sẽ còn ở… bên em chứ ?
- .
Triệu Đông Kì khẽ rít một hơi dài qua điện thoại, chẳng hiểu hết được nghĩa câu
nói bởi, anh không thấu cảm xúc người con gái đó. Anh đã bao giờ có cô để luôn
được ở bên chăm sóc, đâu đã từng khẳng khái tuyên bố cô là bạn gái mình mà toàn
quyền chở che. Dẫu anh để tiếng lòng cất lên nhịp đập hướng về cô nhưng liệu cô
có hiểu hết tấm chân tình được không ? Và vì anh không nói, để thời gian lặng
câm nên Nhược Lam mòn mỏi tìm một bờ vai.
*
- Khi em không còn là mình nữa, anh vẫn theo đuổi em chứ ?
Dương Mẫn kề vai bên Trần Hùng, ánh đèn cao áp phả xuống bao chùm bóng tối,
không gian tĩnh mịch. Mảnh trăng khuyết lại bị mây che, xa xăm.
- Chỉ cần có cơ hội anh nhất định không từ bỏ ! - Trách nhiệm đặt trong từng
câu chữ, anh buộc mình phải chịu trách nhiệm về hình bóng canh giữ con tim mình.
- Làm thế nào để tạo cơ hội cho anh đây ? - Dương Mẫn lăn từng giọt nước trong
suốt, đối với cô mọi thứ sắp kết thúc rồi.
*
- Nếu em không xinh đẹp anh liệu thương em chứ ?
- Có lẽ là không ! Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu vẫn được tiếp xúc với
em như thế, anh vẫn phải lòng em ! - Lạc Trung gỡ bỏ lớp kính với chiếc gọng mạ
kim loại, trang phục anh mặc khác xa với chốn công sở. Cho rằng anh yêu bằng
con mắt, không sai, tuy nhiên nếu chỉ phiếm diện như vậy thì lúc này những ngón
tay Phi Hàm đã không đan chặt trong lòng bàn tay anh.
- Đồ ngốc ! Chẳng biết nói để người ta vui gì cả, thế mà em lại yêu sự chân
thật đó của anh !
Phi Hàm cùng Lạc Trung bước từng nấc thang bộ. Họ không định leo lên tận tầng
cao cùng của tòa nhà, chỉ là đi, đi đến lúc thỏa thích sẽ dừng lại, giây phút
hạnh phúc là quá trình dài, tích tụ từ những cung bậc rồi thăng hoa. Chứ thực
ra họ đâu đủ sức để chinh phục tất cả.
*
- Lạc Thiên ! Giả dụ như em không có một cái gì hết, không một gì cả, em có cơ
hội được làm... Ống Mút không ?
- Ống Mút ?
- À, em đùa thôi. Anh uống nước cam đi ! - Khả Vy biết có hay không chiếc ống
mút, nó cũng chẳng tăng giảm hương vị của nước. Ống Mút vẫn mãi chỉ là sản phẩm
từ trí tưởng tượng về bản khiêu vũ của quý ông Cao Lạc Thiên mơ hồ.
Lạc Thiên quay sang nhìn Khả Vy một hồi, vài sợi tóc rối đưa qua trước góc ảnh.
Cô gái mặc chiếc váy thiên thanh, cô dâu trong tà váy trắng đọng nơi trí nhớ và
hiện tại, hòa hợp tại chính thể trước mắt.
- Em vốn dĩ đã chẳng có gì cả ! - Làm gì có giả dụ, sự thật đúng là như thế,
anh không mong sẽ làm cô hài lòng khi nghe mình nói - Đừng b