
bất cứ điều gì cũng chẳng tốt hơn. Ai tin và kiểm chứng được cho cô chứ ?, quan
tòa nào sẽ phán xử được đây, chắc chắn không phải Lạc Thiên rồi.
Bà quản gia ra khỏi phòng, lặng lẽ cô ngồi đó, biết rằng khóc chẳng giải quyết
được gì nhưng tại sao hạt pha lê cứ tuôn rơi.
Lạc Thiên mở cửa, anh đứng từ hành lang nhìn xuống, bà quản gia đang lọ mọ làm
việc nhà, rón rén từng bước anh lại phòng bên gõ cửa.
- Cậu chủ, cô chủ vẫn đang ngủ ! - Bà tinh thông nói vọng lên.
Lạc Thiên chẹp miệng lắc đầu rồi đi xuống tầng. Bà già thật nhiều chuyện, anh
đành đâm nước nịnh nọt để có gì nhờ vả bà làm ngơ.
- Quản gia, bác đứng tuổi rồi, không cần vất vả như thế ! Bác nghỉ đi !
- Có nhọc gì ! Cậu chủ uống cafe !
Café đen mỗi sáng đã trở thành thông lệ, Lạc Thiên vẫn giữ thói quen thưởng
thức cái mặn mà từ vị đắng.
- Ly nước có mùi gì vậy ? - Anh khá kĩ tính, uống café thì chú trọng tận hưởng
hương nồng của hạt nông sản, hôm nay chiếc cốc át mùi cafe đen.
- À, tôi thấy lọ sữa kia có hương dễ dịu nên dùng để rửa chén bát, tôi nghĩ cậu
thích mùi thơm của nó nên cho một lượng đậm đặc !
- Cái đó là sữa dưỡng thể, sao lại dùng không đúng được ! Bác nên đổi đi, Khả
Vy mang thai dễ dị ứng với những thứ lạ lắm !
- Ồ, cô chủ thích như thế !
Lạc Thiên nhìn vào cốc cafe, trước đây Khả Vy đâu có đề xuất hỗn tạp như thế
nhỉ. Rõ ràng anh thấy bà ta là một người cổ hủ không hơn. Nhưng vì cô thấy đơn
lẻ, cô muốn coi bà như người thân thì anh cũng đặt bà làm một người bên đằng
ngoại để tôn kính. Tuy nhiên bà đừng ngăn cách tình cảm vợ chồng có được không
?
Khả Vy tìm niềm vui trong trò con rắn, cô tư lự cười nuốt nỗi đau, cô muốn vất
bỏ hết tất cả để đổi lại hai từ tự do, con đường bên anh cô gục ngã rồi, bế tắc
và không thở nổi. Con rắn cứ nuốt một chấm bi nhỏ trên màn hình đuôi sẽ dài
thêm một chút, cô cứ nhận hạnh phúc ảo của người ta lại đón thêm gánh nặng. Giá
như thời gian quay lại, những vòng quay đồng hồ đảo lộn, cô sẽ làm mọi cách để
bấu víu lấy cô nhi viện, tách mình khỏi hơi ấm mong manh.
- Em định đi đâu đấy ? - Lạc Thiên dừng tờ báo dang dở.
- Anh và bác ở nhà, em đi một lát - cô không muốn trả lời bất cứ thứ gì nữa, cô
cần tự do và thoải mái. Nơi căn nhà này ngột ngạt đã bao phủ.
- Để anh...
- Sao không bao giờ tôi được đi những nơi và làm những việc riêng mình tôi muốn
! - Bỗng cô cao giọng hơn bình thường, nhưng mọi uất ức không hề thuyên giảm vì
nó chưa được giải phóng.
- Em làm sao thế ? Quản gia, bà gây khó dễ cho vợ tôi ư ? - Lạc Thiên đứng lên
gọi với lại, Khả Vy đúng là đang vướng phải nỗi niềm nào đó.
- Đừng có đổi lỗi cho người ta ! Là anh, chính là anh là căn nguyên khiến tôi
bức bối đó ! Để yên cho tôi một ngày đi ! - Không dám quay lại, Khả Vy lững
thững bước đi. “Người ta” nói, người ta làm, người ta, người ta... người ta tạo
rào cản quá lớn, đào cái hố quá sâu chôn vùi cô xuống tận cùng.
Lạc Thiên đuổi theo cô nhưng một chiếc taxi đỗ trước cửa đã mang cô vào thế gới
khác. Cô đã chủ định ra ngoài rồi nên nếu anh có phóng xe bám sát cũng là vô
nghĩa.
Khả Vy, em đang nghĩ gì, sao anh chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư em ?
Khả Vy vừa lên xe, cô tế nhị tháo bỏ cái bụng giả, đi qua mặt anh nói vài câu
thôi mà cũng cần bày vẽ quấn quanh người. Cô ghét sự dối trá của bản thân và cô
đã thẳng thắn vùng lên, sự thật vẫn quanh quẩn, vì anh cô mới khổ tâm đến vậy.
Sau giây phút nổ tung cô muốn thanh thản, rồi sẽ tìm về chính mình, sau vài
tháng nữa phải không ?
*
- Nếu anh không nhầm, sau khi lên bàn mổ em sẽ phải giả chết để kết thúc cuộc
hôn nhân.
- Em chết ? Vậy còn dê con, à đứa trẻ ?
- Đội ngũ bác sĩ sẽ căn đúng thời khắc của một sinh linh ra đời, có thể thai
sản sẽ ở cùng phòng mổ với em, người phụ nữ ấy chấp nhận hy sinh tình mẫu tử để
đứa con hợp pháp thuộc về Lạc Thiên. Họ sẽ tiêm cho em thuốc lâm sàng, mang đứa
trẻ đặt trên tay Lạc Thiên và đẩy xác thịt em ra ngoài. Rồi chúng ta, tất cả
những người tham gia kế hoạch sẽ biến mất khỏi tầm mắt của họ.
- Bé con không nhận được tình thương từ mẹ ư ?
- Anh không biết, họ thuê anh viết tiếp kịch bản cho Cao Lạc Thiên và Trịnh
Nhược Lam. - Triệu Đông Kỳ ngập ngừng - Anh đã hoàn tất sáu tháng còn lại cho
em rồi !
- Vậy à... Sáu tháng nữa thôi... nhanh lắm, còn sáu tháng thôi ? - Khả Vy giật
mình, từ hơn mười tháng rút ngắn quá nhiều.
- Đẻ non và chết, rồi hồ sơ chứng tử của em sẽ ghi nhận điều đó, thỏa mãn đứa
trẻ trong bụng thai sản chín tháng hơn.
- Như thế thật độc ác với... Lạc Thiên và Nhược Lam... họ...
- Không chỉ họ mà còn độc ác với cả em nữa ! Nhưng thôi không sao, họ rồi sẽ
làm lại giấy tờ tùy thân cho chúng ta và chuyển chúng ta đến một chấm nhỏ nào
đó trên quả địa cầu.
Triệu Đông Kỳ không biểu hiện tâm trạng trên khuôn mặt, anh nói như thể chỉ cần
xong trách nhiệm là chấm dứt mà thực tâm anh rối như tơ vò. Cuộc đối thoại đơn
thuần, bất kì câu hỏi nào Khả Vy đưa ra đều được giải đáp.
- Đông Kỳ, em hỏi anh, có một lần anh nói Lạc Thiên và Nhược Lam có lí do không
thể tới với nhau, tại sa