
ư nở một nụ cười
ranh mãnh. - Hình như Vũ Gia Khánh đang đứng ở dưới tầng. - Chếch mắt xuống, cô
nàng thấy anh ta đang nhâm nhi điếu xì gà, đứng một mình tư lự.
Cùng lúc đó vẫn đang ở tầng trên Lạc Thiên đã tới chỗ Nhược Lam, anh nhìn cô
chằm chằm, ánh mắt minh mẫn mang một tia nắng ấm áp, cũng có phần phiền muội
chất chứa, đan xen những nỗi niềm chỉ cô đáp ứng được.
- Đi theo anh !
Anh không muốn cô khiêu vũ với bất kì người đàn ông nào khác. Hôm ấy Lạc Trung
đã đặt tay lên vòng eo cô, anh đã khó chịu lắm rồi, còn hôm nay thì tuyệt đối
không ai được phép.
Dứt khoát kéo Nhược Lam về bên mình, anh như con sư tử đực đòi lại tài sản của
mình, bất chấp tất cả. Triệu Đông Kỳ giữ lấy tay trái cô, anh có chứng kiến
riêng của mình.
- Bỏ ra ! - Lạc Thiên gầm lên, hành động đó thu hút sự chú ý của không ít
người.
Nhược Lam cảm nhận được đôi tay buốt lạnh của Lạc Thiên, tay anh không ngừng ra
mồ hôi, siết chặt đôi tay cô, giống như lời hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời. Cô do
dự, Triệu Đông Kỳ có mặt ở đây, chí ít Lạc Thiên cũng cần phải tôn trọng anh ta
chứ.
- Nhược Lam, em theo Lạc Thiên đi ! - Lạc Trung từ đâu đi tới, anh đứng về phía
Lạc Thiên - Cậu buông tay để hai người đó giải quyết việc riêng được chứ ?! -
Anh lịch sự nhìn Triệu Đông Kỳ, anh coi cô như cô em gái bé bỏng còn cậu em
trai, anh quá hiểu Lạc
Thiên cần và muốn gì.
Hít một hơi dài, cuối cùng cũng phải để người trong cuộc biết sự thật, Nhược
Lam theo Lạc Thiên đi.
Khả Vy nhìn theo bóng họ khuất xa, một vài ánh mắt xỉa xói về phía cô đứng, cô
giống như gì nhỉ, một con ngốc bị bỡn cợt, hay
một bù nhìn làm ngơ trước hành động của chồng chưa cưới với người phụ nữ khác.
Anh thật ích kỉ khi không hề nghĩ đến bộ mặt của cô. Những công sức vất vả cô
từng học : trong khi giao tiếp với bạn anh phải bồi thêm từ vựng tiếng anh vào,
khi rót trà cho bọn họ cần làm những điều gì,… cô đều học kĩ rồi, thế mà có ai
cho cô được thể hiện đâu. Thật là phí phạm hay chính là một sự thiếu tôn trọng.
- Tiểu thư, một quý ông muốn tôi chuyển ly cocktail này tới cô. Ngài ấy bảo cô
rằng bầu trời đêm nay rất đẹp, cô hãy ra ban công ngước lên và ước nguyện, có
thể sao băng sẽ bay qua !
Khả Vy nhìn vào ly nước màu vàng đậm với lát chanh phảng phất hương thơm, ai có
thể lãng mạn như thế được nhỉ ? Liệu có nằm trong kịch bản của Triệu Đông Kỳ
không, chẳng lẽ lại thay Lạc Thiên an ủi mình. Đón nhận ly nước, cô khẽ mỉm
cười.
- Tôi có thể biết đó là ai không ?
- Quý ngài ấy xưng danh là Vũ Gia Khánh !
Nói rồi anh phục vụ đi mất, để lại cho cô một cái tên lạ hoắc. Nhưng dù sao
đứng ở trong khán phòng này lẻ loi quá, tìm một chốn yên tĩnh để bầu bạn với
gió và trăng sẽ hay hơn. Nghĩ rồi cô tiến đến ban công, trầm ngâm nhìn ly nước.
Có một điều nhà họ Cao đã sơ suất là chưa để Khả Vy được thực tập với chất
rượu. Ly cocktail này được pha hỗn tạp các loại nước. Rượu mạnh X.O kết hợp với
nước cốt chanh đậm đặc, thêm vào đó là tương ớt cay hòa kĩ trong dung dịch, có
thêm gia vị mặn mà của bột canh mà người tạo ra đã phải cất công đem từ nhà bếp
ra theo yêu cầu. Khả Vy chưa thử dùng cocktail bao giờ, nghĩ nó giống như một
thứ nước giải khát, mà đã là nước ngọt phải uống liền một hơi mới ngon.
Lạc Thiên dẫn Nhược Lam tới một căn phòng nghỉ của nhà Tuấn Kiệt, anh
thường xuyên qua lại đây nên cũng có phòng riêng. Đóng chặt cửa anh mới bỏ đôi
bàn tay cô ra.
- Em nói đi ! Nói cho anh biết tại sao chúng ta lại thành ra thế này!???
Không còn là chất giọng trầm ấm ngày nào, tiếng nói có phần xa lạ như một cơn
phong ba xuất phát từ tứ phía bóp nghẹt trái tim cô. Nước mắt, cô nghẹn lên trong
tiếng nấc, muốn được ôm anh và tựa vào khuôn ngực kia khóc thỏa thích, nhưng
không thể.
Anh đau đáu tìm kiếm ánh mắt cô, đôi tay ghì bờ vai mỏng manh, cô vẫn thế, vẫn
là một hình bóng khắc sâu tận trong tâm hồn.
- Em nói đi! - Lạc Thiên đột nhiên thắt lại, anh sợ lời cô nói sẽ là không còn
yêu anh, không không, anh tin rằng cô yêu anh nhiều lắm.
Đôi môi anh vội vàng quấn lấy cô, trước khi nói ra bất cứ điều gì xin hãy cảm
nhận ngọn lửa tình yêu của anh, có biết anh mong nhớ cô đến phát điên, yêu cô
tới cuồng say và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ tình yêu này.
Nhược Lam tìm mọi cách chống cự, anh càng tỏ ra hung bạo, áp sát hai tay cô nơi
trái tim mình, buộc cô phải nghe tiếng trái tim gào thét, cần cô đem tới cho
anh một liều thuốc giảm đau nỗi lòng. Chỉ cần cô thôi, trái tim này ngoài cô ra
còn thứ gì khác nữa.
Hơi thở anh phả thẳng vào từng tế bào cô, mùi bia tôn lên một Lạc Thiên đầy nam
tính, làn môi anh khóa chặt môi cô, vội vã liếm láp tận hưởng vị ngọt.
Cô chưa bao giờ chống cự nụ hôn của anh như lúc này, giằng xé với tình cảm và
dòng máu chảy trong người. Làm ơn bỏ ra đi!
Anh trấn áp cô, hai tay đi vào mái tóc dài mượt mà, giữ đầu cô sát bên mình,
anh mất kiểm soát rồi. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh ngang ngược đè cả thân
hình lên.
- Lạc Thiên, nghe em nói đã!
Ngay khi môi anh rời khỏi cô đã lập tức nói, nhưng anh lại tiếp tục tham lam ép
đ