
ả nói không
sai. Theo luật hôn nhân và gia đình, việc phân chia tài sản sau khi li hôn được
làm rõ ràng, tài sản riêng của chồng sẽ không bị đem ra phân nhỏ cho vợ, chỉ
trừ tài sản chung. Ai cũng đều biết vị thế to lớn của tập đoàn Trường Tồn, nếu
kén một cô dâu nhanh nhẹn, khôn khéo, cô ta sẽ biết cách biến những tài sản
riêng thành chung mà vung tay càn cướp. Ông nhìn thấy ở Khả Vy bản chất thực
thà, ngoại trừ việc láu cá vặt vãnh thì không có gì đáng phải cảnh giác cả.
- Tôi chỉ là một người mẹ biết lo lắng cho tương lai con mình thôi ! - Yến Yến
cười ha hả, vỗ nhẹ vào bụng mình.
…
Vũ Gia Khánh đang hút thuốc vô tình nghe lọt câu chuyện của một ông già và cô
gái trẻ, anh chẳng hiểu họ đang nói gì nhưng đứng gần nhà vệ sinh mà luyên
thuyên thì thật kì cục, không đợi nữa, anh khẽ phát tiếng động để họ biết mà
nhường lối.
Thấy thế ông quản gia vội vàng kéo Yến Yến ra chỗ khác, chừng nào cô ả chưa về
thì ông không yên tâm.
*
Lạc Thiên bắt đầu xay xẩm, trong đầu mòng mòng một cơn sóng thần khó chịu đến
ngột ngạt. Từ tối qua anh đã tìm đến rượu, giờ lại là bia, rõ ràng đã sử dụng
thuốc giải rượu bia rồi mà không ăn thua. Chân tay rã rời, cuống họng khô rát,
cả một khoang bụng chỉ ọc ạch toàn nước và những thức ăn vớ vẩn chứa chất bảo
quản, xúc giác vô cảm trước làn da mịn màng của các nàng kiều kề bên, hơi thở
phả ra nóng hổi đến bức bối, thêm nữa là bộ óc quay cuồng với hình ảnh người
mình thương đang vui vẻ trong tay kẻ khác mà chắc chắn rằng kẻ đó chỉ là thế
thân. Cô đang nói chuyện vui vẻ với Lạc Trung và một số người khác, thi thoảng
lại giả bộ ngước mắt ngắm nhìn cái tên tiểu tử đeo kính đó. Đáng ghét !
Việc gì cô phải tỏ ra như thế. Sau bao nhiêu năm đi qua thời thơ ấu, cô đã ngầm
nhận lời làm bạn gái anh, cùng trải qua những vui buồn cuộc sống, cùng hẹn ước
một tương lai sau này. Người ngoài đều ngưỡng mộ tình yêu của hai người, thế mà
một ngày cô quay gót. Ban đầu thì cô nói phải đi du học, sau sáu tháng quay trở
về, tình cảm của anh vẫn vẹn nguyên mà cô dẫn Triệu Đông Kỳ tới nói là bạn trai
mới. Thế đấy, cô cho rằng anh là một gã khờ khạo mà không biết con tim của cô
có hình hài nào, hay cô chán ngắt với một Lạc Thiên này rồi, không, chắc chắn
là có một lí do nào đó, anh không tin cô đã đùa với tình yêu của mình.
Khả Vy dần hiểu ra việc phải học nhảy và các quy tắc ứng xử mà quản gia yêu
cầu, cô sẽ cho những ánh mắt không tôn trọng mình kia biết Triệu tiểu thư này
không phải là kẻ thấp hèn. Rốt cuộc ông quản gia có nghiêm khắc và vị phu nhân
khắt khe đến đâu cũng đều là muốn làm cô không bị coi thường.
Các tiểu cô nương quý tộc hằm hằm ghen tị với cô, như muốn nói rằng cô từ đâu
ra mà dám giữ khư khư Lạc Thiên làm chồng. Có người túm năm tụm bảy phán xét về
hình thể, tư cách và phẩm giá, đó còn tế nhị, có kẻ còn đi tới mà huých vào bờ
vai cô một cách thô bạo : Con nhỏ này mày chỉ đáng xách dép cho bản cô nương
đây ! Đúng, họ đều có quyền coi thường. Không chừng nếu được sinh ra trong một
gia cảnh giàu sang, Khả Vy cũng cho phép mình kênh kiệu với thiên hạ, thực tế
thì cô chỉ là cô, nhờ bóng nắng của cái từ « con dâu nhà họ Cao » mà ngẩng mày
mặt. Vậy nhưng cô sẽ diễn thật tốt, diễn đến cùng vai diễn của mình, hoàn thành
để đáp lại ơn huệ của người ta.
Nhạc điệu chuyển dần sang bản ballad trầm lắng, một bữa tiệc thường luôn có
phần khiêu vũ nhẹ nhàng này. Các cặp đôi sẽ kết cặp và tận hưởng giai điệu ngọt
ngào của những nốt nhạc trầm bổng. Giống hệt như bữa tiệc nhà họ Cao, có lẽ Lạc
Thiên lại phải ngượng ép với mình chăng ?
Không như Khả Vy dự đoán, Lạc Thiên dời khỏi bàn rượu, rảo bước đi về phía
Nhược Lam, tay nắm chặt đề phòng ai đó có ý đồ ngăn cản anh gặp cô phải bị ăn
đấm. Khả Vy lủi thủi đứng một mình như thế, cô cần phải luyện tập dần những khi
một mình, cuộc hôn nhân này vốn phải thế… tự gặm nhấm sự cô đơn.
Một vài cặp đôi đã sải những bước đầu tiên, vẫn còn nhiều người đứng đơn lẻ.
- Vũ Gia Khánh ! Anh cứ nhớ tôi đấy !
- Tâm Như ! Cậu bình tĩnh lại xem nào !
- Bình tĩnh ? Tôi bình tĩnh làm sao được ! Thằng cha đó dám từ chối tình cảm
của tôi, đã thế còn vô tình vô nghĩa, được lắm !
Thù này quyết phải trả.
Cô gái có tên là Tâm Như lòng đang nổi một cơn tam bành, cô là con một thương
gia khá giả, một nàng tiểu thư đỏng đảnh, bạo dạn trong quan hệ nam nữ. Trong
bữa tiệc này cô đã bày tỏ trái tim mình cho thiếu gia nhà họ Vũ, nào ngờ anh ta
còn giả bộ nghe headphone không thèm tôn trọng cô, phủ nhận tấm lòng này.
- À, con nhỏ đứng ở kia có phải là vợ chưa cưới của anh giai Lạc Thiên không ?
- cô cũng đã từng bị chính cậu thiếu gia này từ chối. Được lắm, giờ cho họ hiểu
câu thành ngữ không ăn được thì đạp đổ là thế nào.
- Phải ! Con nhỏ nhìn thật đáng ghét, nghe đâu du học ở phương Tây mà coi nó ăn
mặc kín mít kìa, đúng là con nhỏ quê mùa ! Anh Lạc Thiên đúng là chọn ai không
chọn lại đi rước cái đứa giả vờ giả vịt ngây thơ trong trắng ! - một cô gái
khác tán đồng.
- Phục vụ ! Cho cô gái váy trắng kia ly nước này ! - Tâm Nh