Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324025

Bình chọn: 8.00/10/402 lượt.

ôi môi cô bằng hàm răng chắc khỏe, đầu lưỡi lia vào để tìm cảm giác quen

thuộc. Tại sao Nhược Lam lại không chấp nhận anh? Vì anh sắp lấy vợ ư, hay vì

anh chơi bời? Cô có biết tất cả tật xấu của anh là tại cô gây ra không? Tại cô

đã bỏ mặc anh, tại vì cô không cho anh lí do đã biệt tích xuất ngoại,... Những

cô gái bên anh chỉ là sự đối phó thèm khát của anh giành cho cô.

Nhược Lam yếu mềm, trước người đàn ông mà cô yêu đây càng không thể chống cự,

mặc cho đôi tay anh tự do lần mò, từ vành tai lướt xuống cằm, rồi trượt xuống.

Anh đang suy nghĩ, nếu như giữa mình và Nhược Lam xảy ra chuyện chăn gối, chắc

chắn cuộc hôn nhân với cô gái nọ sẽ bị hủy, và anh có trách nhiệm che chở người

con gái này suốt đời. Trong đầu anh chỉ thể tư duy được thế trong lúc này. Sự

tiếp xúc da thịt sẽ thay cho lời giải thích của cô.

Nhược Lam càng muốn cự tuyệt thì đôi môi anh càng lấn tới, ngự trị không chỉ

những lời cô muốn nói, cả bầu không khí này và cả tâm hồn nữa. Anh miên man lạc

bước,...

- Không được! - Cô dùng mọi sức lực cấu lên tấm lưng ghì sát thân thể mình, cấu

rất mạnh như muốn cướp đi hai mảnh da thịt.

Lạc Thiên vì quá đau đành phải buông ra. Lúc này quai áo cô đã tuột ra, lộ một

phần ngực căng tròn mịn màng.

- Chúng ta không thể!

Đến lúc này tay cô đã lấm thấm máu, môi của anh cũng mang một màu đỏ.

- Em quá tàn nhẫn!!!! - Lạc Thiên dự định hôn cô một lần nữa.

- Anh chỉ là anh trai !!!!!!!!

Khựng lại, Lạc Thiên bàng hoàng nhìn cô, đôi mắt ấy không hề dối, rất thật, anh

đẩy người mình ra khỏi.

- Em… vừa nói gì ? Em chỉ coi tôi là anh trai thôi sao ?

- Không phải, vì... cha em... cha Trịnh vô sinh!

Lạc Thiên không tin nổi những gì vừa nghe, cô có một người cha thôi mà, sao lại

còn phải phân biệt cha Trịnh với ai, lẽ nào... Anh không thể biết được mùi vị

của giọt nước trên khóe lệ kia.

- Em... và anh... Em xin lỗi!

Cô đâu có lỗi, anh cũng làm gì có lỗi, chẳng ai trong hai họ có lỗi cả, có

trách thì nên than với số phận trớ trêu, độc ác quay vòng mối quan hệ của hai

người.

- Thế tức là... chúng ta không thể yêu nhau? - giọng anh đều đều không còn đủ

sắc khí nữa.

- Em vẫn mãi yêu anh,... tình cảm của một cô em gái! - Nhược Lam cắn môi.

Lạc Thiên lững thững bỏ ra ngoài, dấu chấm hết dừng lại ở đây.

*

Vũ Gia Khánh đang xử lí hai phần ba điếu xì gà còn lại, chiếc nhẫn cái trên tay

ánh lên một thứ màu sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng thoải mái. Anh vừa mới từ

chối tình cảm một tiểu thư cao giá, đấy chính là một phần trong sở thích khác

người của anh. Tán người ta sắp đổ rồi lại trở mặt coi như không quen biết.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng khi bị khướ từ thật khôi hài, anh thong

dong quanh quẩn bên hồ nước. Tầng trên ồn ào quá, hôm nay anh có vấn đề về hệ

tiêu hóa nên không thích đánh chén, đành an cư. Mỏi chân, anh ngồi xuống một

chiếc ghế lơ đãng ngắm ánh trăng dưới làn nước trong trẻo mát lành.

- Phì!!!!!!!!!!!

Có một tiếng động từ trên cao, anh bất giác ngước mắt lên. Đâu có dấu hiệu nào

cho thấy thời tiết chuyển biến theo chiều hướng xấu, thế mà lại có mưa. Một làn

mưa phùn rơi xuống khéo léo thế nào mà một mình anh lĩnh trọn.

Khả Vy ở trên lầu, cô vừa trải nhiệm một bữa tiệc ẩm thực với đủ các vị gia:

đắng, chua, cay, mặn và lợ. Thật là kinh khủng, không thể tưởng nổi cái gì

trong thứ nước ấy, ngọt thì không thấy mà lại cay kinh khủng, mặn ghê gớm, nước

rượu đắng sặc lên tận mũi, sợ nhất là cái vị lợ trong sự hòa trộn không hợp lí.

Ai lại quá đáng đùa cái trò này, nhìn thấy Triệu Đông Kỳ đang thẩn thơ bên chai

rượu, ngoài anh ta thì còn ai. Cô hùng hổ tiến đến.

- Con ki ki nào dám cả gan bôi tro trát trấu vào mặt ta!!!!!!!!!!??????? - Vũ

Gia Khánh gồng người, mối nhục này không trả ngay thì không thể nguôi ngoai.

Anh phăm phăm vất chiếc áo khoác ra, đi vội lên lầu, qua chỗ người phục vụ rút

lấy khăn trên ngực áo họ lau qua loa khuôn mặt.

- Gia Khánh! Cậu đến từ lúc nào mà tôi không thấy? Làm một ly với tôi! - Tuấn

Kiệt niềm nở gặp lại chiến hữu sau bao năm xa cách.

- Tôi không có thời gian, đang điên tiết đây! - Anh ngó nghiêng lùng sục khắp

mọi nơi.

- Cậu sao thế? Tìm ai à? - Tuấn Kiệt nhận thấy vài giọt nước đọng trên đỉnh đầu

người bạn thiết nghĩ là sương hoặc nước hoa hay gôm xịt tóc.

- Vừa rồi có nhìn thấy đứa nào mặc máy màu trắng, tóc dài ngang lưng không? -

Góc đứng của anh với ban công chéo nhau một đoạn, khi cô gái đó quay mặt đi chỉ

kịp thấy một phần đằng sau, nếu anh đứng ngay dưới có khi đã không bị sao bởi

đường cong của những tia nước trong miệng cô gái đi theo quỹ đạo hypebol.

- Mặc váy trắng? Ở đây có biết bao người! Cậu lại vướng bận vào chuyện tình

duyên à? Sao bạn mình đều lận đận thế nhỉ? -

Tuấn Kiệt còn đang lo cho Lạc Thiên, nay lại thêm người nữa.

- Con quỷ cái đó mà để ta biết thì chết đi! Ta sẽ hủy hoại dung nhan nhà ngươi!

Có ai thấy con điên nào đứng ở cái ban công này không? - Vẫn còn nguyên cơn

giận, Gia Minh rủa ra tiếng, nói to hỏi những phục vụ và người xung quanh.

- Vừa nãy tôi có để ý, hình như là...- Tuấ


Pair of Vintage Old School Fru