
Thư Đường là một thiếu phụ bị ruồng bỏ, có người nói
đây là quả báo, chính bản thân nàng cũng nghĩ như vậy.
Lúc Thư Đường còn rất nhỏ, đã từng gây ra chuyện bội
tình bạc nghĩa.
Năm ấy là một năm sung túc, hoa đẹp, trăng tròn.
Chiêu Hòa đế của Anh Triêu quốc dẫn theo hai tiểu
hoàng tử đến viếng thăm Nam Tuấn quốc.
Anh Triêu là một quốc gia rộng lớn mênh mông, lãnh thổ
mở mang gồm có hai kinh thành và mười tám châu thành trải dài trên một diện
tích đến mấy vạn dặm. Nam Tuấn là một nước nhỏ như con kiến, tất cả đất đai gộp
lại cũng không bằng ba châu thành của Anh Triêu quốc.
Nam Tuấn vương của Nam Tuấn quốc tính tình chỗ nào
cũng tốt, chỉ có điều là bị sĩ diện, nghe nói Hoàng đế nước láng giềng và ấu tử
đến, lập tức quýnh đến run chân, suốt đêm triệu kiến đại thần, bằng bất cứ giá
nào lần này nhất định cũng phải giữ thể diện trước mặt đại quốc.
Bọn quan lại tính toán sổ sách, nói là tạm thời bạc
trong quốc khố vẫn còn có thể gắng gượng chống đỡ nổi chuyện tu bổ cung điện để
giữ thể diện, nhưng lại nảy sinh một vấn đề vô cùng nan giải khác. Hậu cung của
Hoàng đế Anh Triêu quốc, mỹ nhân hơn ba ngàn người, cung nữ hơn cả vạn người,
về điểm này, dù thế nào đi nữa Nam Tuấn quốc cũng không thể so sánh bằng. Phải
biết Nam Tuấn quốc là một nước nhỏ, kinh đô đóng tại Kinh Hoa thành, dân cư
không nhiều, nữ quyến tuổi thanh xuân còn chưa cưới gả càng ít ỏi.
Nam Tuấn vương lại không đồng ý, hắn nghĩ, trên đời
này làm gì có chuyện bạc bẽo bất công như thế.
Mấy ngày sau, nơi nơi đều dán bảng vàng, tuyên bố
chiêu mộ cung nữ ngắn hạn, thời hạn phục vụ là một tháng, trả thù lao mười hai
lượng bạc.
Dân chúng bị bạc trắng bóng lấp lánh làm đỏ cả mắt, ai
nấy đều đem nha đầu nhà mình tiến cung.
Có một gã họ Thư, tên Tam Dịch, làm nghề bói toán dạo,
nhân đi ngang qua đọc được bảng vàng, trong lòng rất lấy làm rung động.
Sau khi về nhà, hắn nghiêm túc nói với khuê nữ nhà
mình “Trong cung đang chiêu mộ cung nữ ngắn hạn, việc này rất phù hợp với
ngươi!”
Khuê nữ nhà hắn gật đầu như giã tỏi.
Thư lão tiên sinh ra vẻ thần bí: "Ngươi biết tại
sao loại việc này phù hợp với ngươi hay không?"
Thư lão tiên sinh yêu thương vuốt ve đầu khuê nữ của
mình, nhìn xa trông rộng nói: "Nước thường chảy xuống chỗ trũng, làm người
phải biết trèo lên chỗ cao. Nếu ngươi cứ đi theo cha ngươi như vầy, sau này
cùng lắm chỉ có thể gả cho một tên tiểu tử nào đó. Nhưng nếu lần này ngươi tiến
cung, có cơ hội dụ dỗ được con nhà phú quý, sau này mặc sức đeo vàng bạc ngọc
ngà đầy người, biến thành phượng hoàng mà bay lên cành cao."
Khuê nữ nhà hắn sửng sốt, nhếch miệng cười hăng hắc
nói “Phụ thân, ta thấy tiểu ca ca bán đồ chơi bằng đường phèn ở ngã tư đường
trông có vẻ rất oai, ta thích hắn.”
Phụ thân nàng sửng sốt, thái dương hằn lên một đường
gân xanh, túm cây chổi hét lớn: "Ta đánh chết ngươi, con nha đầu thối
không biết cầu tiến này!"
Nguyên khuê nữ của Thư gia tên là Hồng Nữu.(Tạm
dịch: Nữu là con nhóc)
Vì muốn tiến cung, Thư Tam Dịch suốt đêm bói tự, sửa
lại cho nàng một cái tên nho nhã hơn, gọi là Thư Đường.
Thư Đường được đặt tên mới, mừng rỡ cười thầm không
ngớt.
Lúc đó Thư Đường mới chỉ có sáu tuổi, nhưng Thư Tam
Dịch cha nàng lại cho rằng lập gia đình là một kỹ thuật sống, phải đào tạo từ
khi còn tấm bé. Vì thế hôm sau, khi Thư Tam Dịch đưa tiễn tiểu khuê nữ vào
cung, dặn dò nàng thật kỹ lưỡng, phải hiền lương thục đức, phải quyến rũ mị
hoặc, phải đoan trang nhàn tĩnh, tỏ vẻ đáng tin cậy một chút.
Dặn dò xong, Thư Tam Dịch lại nói: "Trong cung,
thế gia đệ tử con nhà quan lại ngươi đều có thể dụ dỗ, duy chỉ có một người,
ngươi phải cách xa hắn ra nghe chưa!"
Người này không ai khác ngoài Đại hoàng tử Anh Cảnh
Hiên đến từ Anh Triêu quốc xa xôi.
Nghe đồn, Anh Cảnh Hiên này tuy tiếng tăm bề ngoài có
vẻ rất tốt, nhưng thực tế là một tiểu chủ nhân hư hỏng tồi bại, từ nhỏ đã háo
sắc, phong lưu ngang tàng.
Tám tháng tuổi hắn đã biết nói, câu đầu tiên là “tiểu
nha đầu”. Khi hắn được một tuổi, trong lễ thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai,
giữa đống giấy bút và thần binh lợi khí ngổn ngang, hắn chọn đúng chóc một
chiếc khăn tay hồng phấn thơm phưng phức. Khi hắn được ba tuổi, luyện đứng
trung bình tấn, thân hình không thăng bằng té nhào đè lên người một tiểu cung
nữ, còn chảy nước miếng chèm bẹp hôn người ta một cái. Khi hắn được năm tuổi,
trên đường đến trường lân la làm quen với vài đứa trẻ khác, còn làm một bài dâm
thơ khoe với Thái phó, tựa là “Tiểu Đào hồng xuân tình”.
Lúc sáu tuổi hắn đã bắt đầu biết đùa giỡn cung nữ, bảy
tuổi biết thưởng thức Đông cung, tám tuổi biết cải trang trốn ra cung đi dạo kỹ
viện, nổi tiếng với biệt danh là "Vân Hiên", trở thành một trong
những tay vấn liễu tầm hoa có hạng ở kinh thành năm đó, chính là Vân tiểu gia
thanh danh lan xa ngàn dặm.
Năm nay Vân tiểu gia được chín tuổi, cái gì nên hiểu,
cái gì không nên hiểu, hắn đều triệt để thấu đáo nắm tuốt trong lòng bàn tay.
Nếu ví hắn là một con chồn thành tinh, vậy trong mắt hắn, một nữ oa nho nh