
thái độ làm người trong ngoài không đồng nhất, che giấu tâm địa gian
trá đầy mình, đến từ Anh Triêu quốc rộng lớn xa xôi.
Có lẽ đây là duyên phận, bởi vì hết lần này đến lần
khác vận mệnh đưa đẩy Thư Đường gặp Vân Trầm Nhã, cùng hắn dây dưa không rõ.
Sau này, khi Thư Đường nhớ lại đoạn tình giữa mình và
Vân Trầm Nhã, vẫn hết sức bình tĩnh.
Khi thì nàng cho rằng mình như một chiếc ghe nhỏ vượt
qua sóng ngầm, đại đa số thời điểm nàng cho rằng mình như một cọng lông gà bay
lên chín tầng mây, mà Vân Trầm Nhã là một đóa hoa lài tươi, còn nàng là một bãi
phân trâu.
Thư lão tiên sinh tính tình có vẻ nóng nảy hơn, đối
với mối quan hệ thông gia này tổng kết lại chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản mà
rõ ràng lưu loát: con mẹ nhà ngươi.
Năm nay Thư Đường tròn mười bảy cái xuân xanh.
Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, Thư gia hữu nữ sơ
trưởng thành.(Tạm dịch: cạnh khóm trúc hoa đào nở
hai ba cành, nhà họ Thư có đứa con gái mới lớn)
Thư lão tiên sinh khi trẻ tuổi vốn tướng mạo cũng
đường đường, nhưng sinh ra nữ nhi lại không giống mình một chút nào.
Nhưng diện mạo con người đẹp hay không ba phần là nhờ
nhan sắc tự nhiên bẩm sinh, bảy phần là nhờ y phục trang điểm. Thư Đường từ nhỏ
đã quen mặc y phục vải thô dân dã, lại không đeo trang sức, không trang điểm
son phấn gì cả, tiểu mỹ nhân trong Kinh Hoa thành có xếp hạng đến thứ một trăm,
cũng đếm không tới Thư Hồng Nữu nàng.
Tuy có gương mặt tựa phù dung, nhưng lại không có khí
chất tác phong của một mỹ nhân xinh đẹp. Thư Đường ngoại trừ chuyện đùa bỡn Đại
hoàng tử Anh Triêu quốc trước đây mà nàng không muốn ai biết, mười năm nay nàng
đều sống thật quy củ. Đến tuổi xuất giá, nàng nói với cha mình “Ta muốn tìm một
nam tử hán trung hậu thật thà, giết heo bán thịt cũng được, dù sao đi nữa, chỉ
cần trung thực là tốt rồi.”
Thư lão tiên sinh chấp nhận ngay. Lão ra một số bạc, nhờ
bà mối họ Lưu nổi danh nhất Kinh Hoa thành soạn thảo một quyển Hoa tập. Trong
Hoa tập ghi lại ngày sinh tháng đẻ, của cải quê quán của các vị thiếu công tử
trong thành đến tuổi mà chưa thành hôn.
Đêm đó, Thư Đường không ngờ cha nàng lại dốc lòng ra
tay như thế, dưới ánh đèn vẽ vẽ họa họa ra một bức tranh chân dung tiểu Đường
nhi xinh đẹp.
Thư Đường đạt được mục đích, trong lòng đang thầm vui
vẻ, chợt thấy trước cửa tửu lâu nhà mình có một đám người tụm năm tụm ba chật
như nêm cối. Có người xúm xít đông như vậy, chắc chắn là có chuyện hay để xem
đây, Thư Đường bình tĩnh kết luận. Hai mắt nàng lòe lòe sáng rực lên, trong
lòng nhộn nhạo như bị móng vuốt mèo cào. Trong chốc lát, nàng tay đẩy, chân
gạt, nhào vào trong đám người kia tìm hiểu câu chuyện.
Đám người vây quanh thành một vòng nhỏ, bên trong vòng
là một thiếu phụ ăn mặc lòe loẹt và một vị thư sinh mặt mày thật thà.
Thư Đường trái nghe phải ngóng mới biết hai vị này,
một là tú bà của Xuân Hoa lâu, một là tình nhân cũ của bà ta.
Lúc này, tú bà đang nhéo xách lỗ tai thư sinh lên,
giữa đường chửi ầm lên, nói “Chưa thấy ai tàn nhẫn, ác độc, vong ân bội nghĩa
như ngươi vậy. Năm đó ngươi thi rớt, đến bước đường cùng phải đi xin cơm mà ăn,
cũng là lão nương ta đã thu lưu ngươi. Ngươi nói ngươi muốn họa Đông Cung đồ
bán lấy tiền, cũng là lão nương ta đã sắp xếp cô nương trong lâu trình diễn tư
thế giúp ngươi. Giờ thì tốt rồi, ngươi kiếm được bộn tiền, khấm khá phát đạt,
muốn thành gia lập thất, an cư lạc nghiệp. An cái con bà ngươi!”
Tú bà không biết sĩ diện kiểu này ai nấy chưa từng gặp
bao giờ, mà thư sinh bội bạc kiểu này lại càng hiếm thấy.
Đám người vây xem xung quanh rảnh rỗi không có việc
làm, đều bàn tán chỉ trích thư sinh kia. Thư Đường cũng bắt chước đám đông mắng
mỏ theo vài câu, nói phải ngăn cản cô nương nhà nào có ý cùng hắn so bát tự, gả
trúng hạng người như hắn thật là hỏng cả đời.
Ngoài đường huyên náo ầm ĩ, kinh động đến người đang
nhàn tản thưởng thức trà trên lâu.
Chỉ chốc lát sau, trên tòa lầu hai sát chỗ ven đường
nọ, có người phe phẩy cây quạt, nhoài mình ra khỏi cửa sổ, hứng thú dào dạt xem
chuyện nhiệt náo bên đường.
Có kẻ nhìn xuống, tất có người nhìn lên. Vốn đám đông
đang chen chúc vây quanh xem đôi phu thê kia tranh cãi, nhưng vì nghe thấy
tiếng hít hà, kinh hô của vài vị cô nương xung quanh, mọi người ai nấy đều
ngước đầu lên, chiêm ngưỡng vị công tử trên lầu hai.
Thư Đường cũng bắt chước đám đông ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy vị công tử trên lầu hai nói nói cười cười, ánh mắt đảo qua đám đông
dưới lầu, đầu đường cuối phố chợt như có một cơn gió xuân ấm áp thổi qua cành
dương liễu đung đưa.
Thư Đường choáng váng, nghĩ chắc mình đang nhìn thấy
thần tiên hạ phàm.
Tú bà dưới lầu trơ mắt nhìn đám đông trên đường đều bị
vị công tử tuyệt sắc trên lầu hai thu hút sự chú ý, không khỏi cảm thấy mất
hứng, đành buông lỗ tai của vị thư sinh kia ra, túm lấy hắn lôi đi mất.
Vị công tử tuyệt sắc kia thấy không còn náo nhiệt để
xem, hậm hực xòe cây quạt ra phe phẩy, thong thả quay lại trong lâu.
Trên cây quạt có vẽ một bộ mỹ nhân đồ. Thư Đường nhìn
thấy mỹ nh