
liền trở nên ôn hòa nhã nhặn mang tâm tình phát tài trở về. Đi được nửa đường,
cảm thấy có chút không đúng, ngẫm nghĩ lại mới phát giác Vân Trầm Nhã đang làm
nhục hắn.
Hồ Thông quay trở lại Vân phủ lần thứ hai, nhưng cửa
đóng sầm trước mặt không cho hắn vào. Hắn nhảy loi choi chửi mắng trước cửa Vân
phủ một lúc lâu mà vẫn chưa hả giận, khiến một đám đông tò mò vây quanh đến ba
tầng đứng xem.
Hắn còn xắn tay áo lên đem pho tượng phật bằng ngọc
kia ném xuống đất bể tan tành.
Một lát sau, một cánh cửa của Vân phủ mở rộng, Vân
Trầm Nhã giũ giũ áo choàng, ung dung bước ra.
Đến trước đống ngọc vụn, Vân đại công tử lựa lựa chọn
chọn một hồi, tuyển ra một khối lớn nhất còn lành lặn, kêu gia đinh cầm đem ra
tiệm mài thành một chiếc vòng ngọc, sau đó lại giũ giũ áo choàng, ung dung quay
vào trong phủ.
Thư Đường đang giặt quần áo trong sân nhà như thường
lệ, nghe cha kể lại câu chuyện này, cũng chạy ra kỹ viện, dựng thẳng đứng hai
lỗ tai lên hóng hớt.
Hồng Nữu nhà họ Thư mặt ủ mày chau đã nhiều ngày, nay
khó lắm mới thấy nàng hứng chí lại như vậy. Thư Tam Dịch vui vẻ, lại mượn gió
vượt sóng nhân tiện kể thêm vài câu chuyện hành tỏi ngoài lề.
Phố phường đồn đãi toàn là những chuyện si nam oán nữ
miên hoa túc liễu. Thư Đường càng nghe càng ủ rũ, nàng cảm thấy mấy chuyện ngâm
gió ngợi trăng này đều rất xa xôi đối với mình, bản thân nàng là người thật
thà, thích hợp với cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt vải, sáng dậy ăn cháo trắng
thôi.
Những ngày gần đây, chuyện về Vân Trầm Nhã càng ngày
càng nhiều. Thư lão tiên sinh kể chuyện, trong mười chuyện đã có tám là nhắc
đến hắn. Nam Tuấn quốc dân tình cởi mở, Vân công tử vừa mỹ mạo mà tính tình lại
vui vẻ, hình dáng tựa thần tiên, chỉ cần dạo một vòng trên đường cái, lập tức
có nữ tử tuyên bố không phải hắn sẽ không thèm gả.
Thư Đường nghe một hồi, trong lòng có chút tư vị khó
chịu, lau lau tay vào tạp dề, vừa đi vừa nói với Thư Tam Dịch là nàng thèm đậu
hủ dồn thịt, nên ra ngoài đi dạo rồi mua ăn luôn.
Thư Tam Dịch không thể gọi nàng lại, đành kêu một gã
sai vặt đang nghiêng ngả lảo đảo chạy từ cửa khách điếm vào chặn nàng lại.
Gã sai vặt lộ vẻ kinh hãi, bước chân xiêu vẹo, đầu
lưỡi run rẩy, lắp bắp nói “Đường muội tử, có...có...người đến...”
Thư Đường nghệt mặt ra, ngẫm lại lời nói của hắn, kinh
hoảng nói “Chúng ta đâu có hạ độc vô thức ăn a!”
Thư Tam Dịch run lên, bước ba bước thành hai bước,
tiến lên hỏi: "Người nào đến? Có phải là nha môn không?"
Gã sai vặt lắc đầu, lưỡi co rúm lại
“Vân...Vân...Vân...”, sau một lúc lâu cũng không thốt ra được “vân” gì cả.
Thư Tam Dịch sốt ruột, đẩy hắn ra, sải bước chạy ra
ngoài cửa khách điếm.
Phố Đường Hoa là một con ngõ nhỏ, Thư gia mở khách
điếm ở chỗ này, ngày thường ngoại trừ Đường nhị thiếu gia ra, chỉ có người bình
dân áo vải tầm thường ra vào chỗ này.
Thế mà lúc này lại có một vị công tử mặc cẩm bào, mặt
mày nghiêm nghị đứng trong khách sảnh, thật giống như hạc giữa bầy gà.
Thư Tam Dịch kinh sợ cúi đầu thấp xuống, tiến lên hỏi
“Vị khách quan này, không biết muốn chỉ giáo gì đối với tệ khách điếm?"
Cẩm y công tử sửng sốt, chắp tay lại, đang muốn lên
tiếng chào hỏi, không ngờ Thư Tam Dịch lại nhanh nhẩu nói: "Nếu khách quan
cảm thấy tệ khách điếm khó coi, muốn đập bàn ném ghế, lật ngói dỡ phòng gì đó,
tất cả đều không thành vấn đề." Nói xong, lão nuốt một ngụm nước miếng,
cười xòa thêm một câu hữu nghị: "Nhưng xin đừng đả thương người."
Khóe miệng cẩm y công tử giật giật vài cái, chuyển mắt
nhìn một nữ tử đang chạy từ sau viện tới. Người tới đúng là Thư Đường, vừa vào
khách sảnh, hai mắt hết nhìn đông rồi tới nhìn tây. Cẩm y công tử thở phào nhẹ
nhõm, tiến lên hai bước nói: "Thư cô nương, đã lâu không gặp, không biết
có còn nhớ tại hạ chăng?"
Thư Đường sửng sốt, ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra
người trước mắt là người đã theo hầu bên cạnh Vân Trầm Nhã ngày ấy - Tư Không
Hạnh.
Tư Không Hạnh đến đây là vì có chuyện nghiêm túc quan
trọng để bàn.
Hắn nói, Vân Trầm Nhã làm ăn buôn bán tại Nam Tuấn
quốc, quan hệ rộng rãi khắp nơi, trước đó vài ngày tiêu không ít bạc mời khách
uống rượu, nhưng yêu cầu về chất lượng rượu càng ngày càng cao, hiện đang có
nhu cầu cấp bách muốn tìm một lão bản chuyên mua bán rượu làm đầu mối cung cấp
riêng.
Tư Không Hạnh nói một hơi, sau đó ra giá cũng không
thấp. Còn nói Vân Trầm Nhã lúc này đang chờ ở Tân Nguyệt lâu ngoài phố Tam
Điều, nếu Thư lão tiên sinh thích, mời đến đó ký kết thỏa thuận.
Cuộc mua bán này đối với Thư Tam Dịch mà nói là một
món hời. Tiền tài tự dưng từ trên trời rơi xuống khiến lão choáng váng cả đầu.
Cũng không nghĩ nhiều rằng trên đời này làm gì có bữa cơm nào ăn mà không phải
trả tiền, lập tức lôi nữ nhi đi theo Tư Không Hạnh về phía Tân Nguyệt lâu.
Trong lâu, thực khách chỉ có hai ba người, còn lại đa
số là các cô nương như hoa như ngọc đang gãi đầu cắn móng, ao ước được người
nào đó để ý đến. Vân Trầm Nhã ngồi sau tấm bình phong hoa lá cành, thấy cha con
nhà họ Thư đến bèn đứng lên tiếp đón, nói: "L