
hành một cục đỏ bầm mưng mủ.
Vân Trầm Nhã cột xe la vào cây, hỏi lão vì sao lại luẩn quẩn trong lòng mà làm
chuyện khờ dại như vậy.
Bạch Quý run rẩy chỉ vào chiếc xe la xập xệ kia, nói:
"Cho dù là có Hoàng liễn ở đây, Đại công tử ngươi cũng chỉ ngồi bên trong
mà thôi. Thần..., thần thật sự không đành lòng thấy Đại công tử ngươi địa vị
cao cả thân phận tôn quý lại rơi vào tình cảnh như thế này, tự tay ôm chuồng
thỏ đuổi xe lừa. Mặt mũi Đại Anh Triêu quốc ta ở đâu, khí phách Đại Anh Triêu
quốc ta ở đâu..."
Vân Trầm Nhã không để ý đến lão, quay lại nhấc cái
chuồng thỏ lên giao cho Bạch Quý, nói: "Hai con thỏ xám tro này, coi chừng
bọn chúng giùm ta."
Bạch Quý bi phẫn nhận lấy chuồng thỏ, lại định mở
miệng nói gì đó, chợt thấy Vân vĩ lang phất ống tay áo, chỉnh sửa lại vạt áo,
điệu bộ như muốn ra ngoài. Quay lại nhìn thấy hai người Tư Không - Tư Đồ đang
đứng đờ người ra bên cạnh, Vân Trầm Nhã kinh ngạc nhíu mày lại, nói: "Thời
tiết tốt như vậy, tại sao hai ngươi lại không đi hẹn hò nói chuyện yêu
đương?"
Tư Không - Tư Đồ đều sửng sốt. Giây lát sau, Tư Không
Hạnh ho khan hai tiếng, còn Tư Đồ Tuyết thì khẽ "hừ" mũi.
Sói ngắm trái ngắm phải một hồi, không khỏi hứng chí.
Hắn kề sát vào hỏi: "Tư Không, sao vậy? Giận dỗi sao?"
Vẻ mặt Tư Không Hạnh vô cùng xấu hổ, lại ho khan hai
tiếng, lúc này mới nói: "Xin Đại công tử đừng lấy thuộc hạ ra đùa."
Vân Trầm Nhã nghe xong, lại ý vị thâm trường nhìn hai
người bọn họ một hồi. Chọc ghẹo đủ, hắn mới xoay xoay cây quạt, tùy tiện hỏi:
"Nói đi, có chuyện gì?"
Tư Đồ Tuyết tiến lên vài bước, chắp tay giành nói
trước: "Bẩm Đại công tử, thuộc hạ đã tra ra Nguyễn Phượng và Thư Đường rất
có thể là huynh muội ruột, mà mẫu thân của bọn họ, chính là người năm đó đã
từng có một đoạn tình với Lục Vương gia, vị đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng một thời
ở Kinh Hoa thành – Thủy Sắt."
Vân Trầm Nhã ngẩn người: "Không phải chuyện này
đã biết từ lâu rồi sao?"
Nghe xong, khuôn mặt vốn luôn luôn không có biểu cảm
của Tư Đồ Tuyết không khỏi lộ ra một tia tức giận. Nàng quay đầu lại lạnh lùng
liếc Tư Không Hạnh một cái, lúc này mới nói: "Thì ra là chuyện đã biết từ
sớm. Thế mà ban đầu, trước khi được phân công làm việc, Tư Không lại chưa từng
nói với thuộc hạ một chút nào về những chuyện mà hắn đã biết, làm thuộc hạ tốn
thời gian tốn công sức, bận bịu cả trăm việc."
Sau khi vào Nam Tuấn quốc, ba người bọn Bạch Quý được
phân công làm việc. Bạch Quý và Vân vĩ lang lo chuyện buôn bán, thành lập Đường
Tửu hiên; Tư Không Hạnh phụ trách tìm kiếm manh mối những cuộc giao dịch Nam
Bắc trong vòng hai năm nay; còn Tư Đồ Tuyết thì điều tra xuất xứ của rượu Trầm
Đường.
Vân Trầm Nhã nghe Tư Đồ Tuyết nói thế, cũng không tức
không giận, hắn phe phẩy cây quạt, lại dùng ánh mắt hứng chí bừng bừng quét lên
trên người của Tư Không Hạnh.
Dù là dịch dung, cách một tấm mặt nạ mỏng manh, người
bên ngoài vẫn có thể nhìn ra mặt mày Tư Không Hạnh đang đỏ ửng. Tư Không xấu hổ
liếc mắt nhìn Vân Trầm Nhã, ngừng trong chốc lát, cuối cùng giải thích với Tư
Đồ Tuyết: "Ta vốn tưởng rằng ngươi tra xuất xứ của rượu Trầm Đường, chỉ
cần tìm hiểu xem có bao nhiêu người tham gia vào, dù sao quan trọng hơn cả cũng
là việc giao dịch mua bán lúa mì Thanh Khoa Bắc - Nam. Cho nên cũng không ngờ
ngươi lại đi tìm hiểu nguồn gốc, xuất xứ của Tiểu Đường cô nương và Nguyễn
Phượng..."
Tư Đồ Tuyết lại "Hừ" một tiếng: "Xuất
xứ của rượu Trầm Đường, ngoại trừ nguyên liệu làm rượu, còn phải tra ra bí
phương ủ rượu là do ai cung cấp. Nếu dễ dàng như ngươi nói vậy, ta cần gì phải
ngày đêm bôn ba?!"
Tư Không Hạnh cũng hiểu là hắn sai, nhưng hắn vốn là
một người thẳng tính, có suy nghĩ gì cũng không muốn dối gạt, liền nói:
"Ta thấy điệu bộ ngươi như đã có dự định trước, nghĩ là Đại công tử đã nói
với ngươi về chuyện của tiểu Đường cô nương và Nguyễn Phượng rồi..."
Vân vĩ lang đang hứng thú dạt dào nhìn hai người bọn
họ, nghe xong lời này, bèn xếp quạt lại chỉ vào Tư Không Hạnh, trách cứ:
"Phu thê cãi nhau, lôi người ngoài vào làm chi?"
Hai người Tư Không Tư Đồ đã sớm bị sói chọc ghẹo riết
thành quen, nên đang cãi nhau đến chỗ hăng say, bọn họ cũng không để ý tới. Tư
Không Hạnh ngừng một chút, lại tiếp tục nói: "Mỗi ngày ngươi đều ngầm điều
tra các nơi, nhưng không có đến hỏi ta. Nếu ngươi hỏi ta, ta sẽ biết gì nói
nấy, không giấu làm gì."
Tư Đồ Tuyết không khỏi giận dữ: "Tại sao ngươi
không chủ động nói với ta trước?!"
Tư Không Hạnh xưa nay tính tình như khúc gỗ, bị Tư Đồ
Tuyết bức bách như vậy, không
khỏi sửng sốt. Hắn há mồm, qua một lát sau, đành phải nhẹ giọng nói: "Ta,
sau này ta sẽ chú ý."
"Cạch" một tiếng, cây quạt ở trong tay khép
lại, Vân Trầm Nhã cười tủm tỉm nói: "Như vậy mới đúng." Dứt lời, hắn
lại liếc mắt nhìn Tư Không Hạnh một cái, hỏi: "Cãi nhau xong chưa?"
Tư Không Hạnh sửng sốt, chỉ cảm thấy có miệng mà khó
giải bày. Một lát sau, đáp lại một câu: "Thuộc hạ không có cãi nhau với Tư
Đồ..."
Tư Đồ Tuyết thấy hắn quanh co giải thích thì càng nổi
giận hơn. Nàng ráng kề