
m lửa giận xuống, lại nói: "Bẩm Đại công tử, mấy ngày
gần đây thuộc hạ đem rượu Trầm Đường cho không ít người Nam Tuấn quốc uống thử
qua, mấy người này cũng không ai biết xuất xứ rượu. Thuộc hạ nghĩ, giờ chỉ còn
một kế, tiếp theo muốn biết xuất xứ rượu Trầm Đường, chỉ có thể xuống tay từ
chỗ của Thư Đường."
Vân Trầm Nhã sửng sốt: "Tiểu Đường?"
Tư Đồ Tuyết gật đầu: "Phải. Không phải thuộc hạ
muốn lợi dụng Thư Đường, chỉ muốn từ miệng Thư cô nương hỏi xem có phải rượu
Trầm Đường là do Nguyễn Phượng tặng cho hay không, còn Nguyễn Phượng, từ đâu mà
có bí phương ủ rượu Trầm Đường."
Vân Trầm Nhã nhướng mày: "Rồi sao nữa?"
Tư Đồ Tuyết hơi do dự, lại quay đầu liếc Tư Không Hạnh
một cái.
Tư Không Hạnh ho khan hai tiếng, tiến lên mấy bước
nói: "Việc này, chỉ có Đại công tử mới hỏi được."
Vân Trầm Nhã nói: "Ta?"
Tư Đồ Tuyết nói: "Không sai. Thật ra chuyện này
vốn là bổn phận thuộc hạ phải làm, nhưng kỹ năng giao tiếp của thuộc hạ chỉ tàm
tạm. Mà Đại công tử vốn có quen biết với Thư Đường cô nương từ trước, ắt biết
nàng ấy thích gì ghét gì. Nếu tiểu Đường cô nương chịu hỗ trợ nói ra lai lịch
rượu Trầm Đường, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức."
Thật ra không phải Vân Trầm Nhã không hiểu chuyện này.
Hắn suy nghĩ một hồi, kề cà không chịu trả lời, gõ gõ
cây quạt trong tay, lát sau hắn mới nói: "Thôi được, ta sẽ đi hỏi
nàng."
Nhìn thoáng qua con la, lại nhìn hai con thỏ, Vân Trầm
Nhã lơ đãng cười nhẹ một tiếng tự giễu "Tiểu nha đầu ngốc này, hai năm qua
mỗi ngày đều sống náo nhiệt, nuôi một đám nhãi con, còn ủ rượu làm tiểu chưởng
quỹ. Thật là tiêu sái tự tại hơn rất nhiều so với ta."
Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi phủ. Trong khoảnh
khắc, thân ảnh của hắn có chút cô đơn, như hài tử bỗng nhiên bị vứt bỏ.
Thật ra chuyện éo le nhất, là ta mang theo từng chút
một nhớ nhung tưởng niệm trở lại bên cạnh nàng, ta thấy nàng, nhưng nàng lại
không nhận ra ta.
Tư Không Hạnh giật mình, đột nhiên nhớ lại rất nhiều
chuyện hai năm trước, nhịn không được kêu lên: "Đại công tử."
Vân Trầm Nhã xoay người lại.
Tư Không Hạnh chắp tay nói: "Khiến Đại công tử
phải khó xử rồi."
Vân Trầm Nhã chợt nở nụ cười, hắn giơ quạt chỉ chỉ lên
trời, nhẹ giọng nói: "Tiểu nha đầu ngốc kia, có thói quen đến sớm hơn so
với giờ hẹn. Lúc này đã sắp sang giờ Mùi rồi, nàng có lẽ sẽ đi xem mắt, ta phải
đi đây."
Vân vĩ lang đoán không sai, Thư Đường có thói quen đến
sớm hơn giờ hẹn, hẹn là giờ Mùi, mới giờ Ngọ hai khắc nàng đã đến chờ tại khách
điếm Lâm Giang.
Lầu ba của khách điếm Lâm Giang đều là những căn phòng
trang nhã. Trong phòng lại chia ra hai gian trái phải. Thư Đường và vị Lương
Hữu Lương công tử kia ước hẹn gặp mặt tại căn phòng có tên là Chử Vân các. Vân
vĩ lang đứng cạnh thang lầu, thấy Lương Hữu mang theo một nhóm nha hoàn, người
hầu, còn có bà mối... đồng loạt đi xem mắt, không khỏi nhíu mày lại. Đợi Lương
Hữu vào Chử Vân các, Vân Trầm Nhã cho gã sai vặt một thỏi bạc to, rồi lặng lẽ
đến gian phòng bên trái của Chử Vân các nghe ngóng.
Bên trong đông người nhưng vô cùng tĩnh lặng.
Thư Đường cũng bị đám người của Lương Hữu làm cho kinh
hãi, nhưng nghĩ lại, có lẽ người ta là công tử nhà giàu, nên phải khoe khoang
thanh thế như vậy.
Lương Hữu diện mạo cũng không tồi, ngũ quan đoan
chính, duy chỉ có cặp mắt lại quá lớn, mí mắt quá rõ. Hắn chậm rãi gạt gạt lá
trà sang một bên, sau một lúc lâu, mới liếc mắt nhìn lão ni cô đang ngồi ngay
ngắn kế bên, nói: "Đây là bà mối họ Trương."
Thư Đường sửng sốt, lập tức chào lão ni cô kia:
"Chào bà Trương."
Lương Hữu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, thờ ơ nói:
"Ta nghe nói cuộc đề thân này không có bà mối, như vậy thật khó coi, nên
tự mình dẫn theo một người."
Lời này vốn cũng không hề gì, nhưng giọng điệu của hắn
lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Thư Đường nghe mà trong lòng hơi
khó chịu một chút, nhưng vẫn thành thật đáp: "Là Lương công tử đã suy nghĩ
chu đáo."
Lương Hữu buông bát trà xuống, ánh mắt lưu luyến trên
người Thư Đường. Giây lát sau, hắn khoanh tay cười rộ lên: "Lương Hữu ta
vốn là người thẳng thắn, hôm nay đến đây xem mắt, cũng bởi vì ngươi dung mạo
xinh đẹp, lại biết chút chuyện làm ăn buôn bán. Khoan nói nhiều sang chuyện
khác, trước tiên nêu ra điều kiện đã."
Thư Đường nói: "Lương công tử, mời ngươi
nói."
Lương Hữu nháy mắt ra hiệu, tức khắc có một gã sai vặt
cung kính trình lên một tấm bái thiếp màu đỏ. Lương Hữu cầm lấy bái thiếp ném
lên bàn, vẻ mặt vô tình nói: "Trên bái thiếp là sính lễ của ta, ngươi có
thể đếm. Ta đã phái người điều tra qua, nhiêu đó đại khái có thể mua mười cái
khách điếm Thư gia. Sau khi thành thân, nếu ngươi muốn dẫn cha ngươi theo cũng
được, nhưng phải cho lão ở chỗ khác, cách chúng ta ra xa một chút."
Thư Đường nghe vậy, bèn nói: "Nhưng mà Lương công
tử, cha ta hai năm nay mắc bệnh phong thấp, đi đứng bất tiện, có thể cho ông ở
chung với ta hay không, như vậy ta có thể..."
Không đợi nàng nói hết lời, Lương Hữu không kiên nhẫn
cắt ngang: "Nơi ngươi ở sẽ là căn phòng tr