
Vân Trầm Nhã đã sớm hạ xuống bên cạnh Tư Đồ
Tuyết. Bóng quạt đầy trời, ánh đao loang loáng, trong phút chốc, vòng vây kín
xung quanh đã lộ ra một lỗ hổng.
Một loạt động tác liên hoàn xảy ra khiến bọn sát thủ
không kịp phản ứng, Vân Trầm Nhã tận dụng thời cơ, vội vàng đẩy Tư Đồ Tuyết,
trầm giọng nói: "Đi đi!"
Tư Đồ Tuyết sửng sốt: "Đại công tử?"
Chỉ thấy Vân Trầm Nhã phất tay áo cười rộ lên, chân
mày mặc dù vẫn nhăn lại nhưng ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: "Chọn một ngày
lành gả ngươi cho Tư Không."
Lời chưa dứt, Tư Đồ Tuyết đã đỏ mặt, nhưng trong nháy
mắt nàng đã hiểu được thâm ý trong lời nói của Vân Trầm Nhã. Tư Đồ Tuyết lập
tức chắp tay chào Vân vĩ lang, phi thân bay về hướng rừng trúc.
Tình thế trước mắt thay đổi như vậy khiến bảy tử sĩ
mai phục bên bờ hồ không khỏi nhíu mày.
Bảy người cùng ẩn mình chịu huấn luyện trong Lục vương
phủ mười năm nên vô cùng ăn ý, chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức có hai
người đạp nước bay ra, trong nháy mắt đã hạ xuống trước mặt Vân Trầm Nhã.
Hai người cũng không vội ra chiêu, chỉ lực mang theo
sát khí, trực tiếp tấn công Vân Trầm Nhã. Thanh quạt của Vân vĩ lang xoay tròn,
cản lại chỉ lực, đã thấy từ đầu bên kia, một thanh phất trần cứng như thép đang
vung về hướng mình, không cho hắn một chút cơ hội để thở.
Hai người này võ công cực kỳ cao cường, không giống
sát thủ tầm thường.
Trong lòng Vân Trầm Nhã chùng xuống, tránh đi phất
trần, bước chân phải lui về sau mấy bước.
Mới vừa rồi tình thế hai bên còn có thể tính là ngang
nhau. Nhưng giờ Vân Trầm Nhã chỉ có một mình, không những phải đề phòng hơn
mười tên sát thủ hắc y nhân, còn phải đối phó với hai tên tử sĩ.
Trên chiếc cầu đá thông ra tiểu tạ bên hồ, mấy thân
ảnh xoắn lại giao chiến với nhau trên không, trong đó, có một thân ảnh màu
nguyệt bạch xen kẽ hai thân ảnh màu vàng đang ra sức tung hoành khắp nơi.
Vân Trầm Nhã vừa ra chiêu đối phó vừa tĩnh tâm nghĩ
cách. Chưa đầy một lát sau, khóe mắt hắn liếc thấy trong những bóng dáng đang
bao vây chằng chịt xung quanh, hai thân ảnh màu vàng đột nhiên xông lại tập
kích hắn. Còn chưa kịp trở tay, một thanh loan đao đã đâm vào từ phía sau.
Trong phút chốc, Vân Trầm Nhã thét lớn một tiếng, máu tươi từ ngực nhuộm đẫm
áo.
Tư Không Hạnh một đường phi thân thẳng về hướng đã
định nhưng vẫn không gặp một chút nguy hiểm cản trở nào. Đến trước gian nhà
tranh nơi Phương Diệc Phi bị giam lỏng, chưa kịp gõ cửa, đã nghe tiếng cửa
phòng kẽo kẹt mở ra, Phương Diệc Phi trong bộ bạch y bằng vải bố xuất hiện
trước cửa phòng.
Đoán rằng Phương Diệc Phi cũng đã sớm biết được kế
hoạch ngày hôm nay, Tư Không Hạnh cũng không lấy làm kinh ngạc gì đối với sự
xuất hiện của hắn.
Phương Diệc Phi thản nhiên liếc Tư Không một cái rồi
bước ra, đi được mấy bước, bỗng nhiên hắn nói: "Người canh giữ trong phòng
đã bị ta dùng huân hương làm cho hôn mê bất tỉnh. Nhưng ta bị phong bế nội lực,
không thể sử dụng võ công. Ngươi đến cứu ta, vậy thì bảo vệ ta rời khỏi nơi đây
đi. Ra khỏi Minh Hà Thiên uyển, ta tự có nơi đi."
Tư Không Hạnh nghe vậy, phi thân bay lên không nhảy
đến trước mặt Phương Diệc Phi.
"Ra khỏi Minh Hà Thiên uyển, ngươi không được đi
đâu hết, chỉ có thể theo ta đi gặp Đại công tử mà thôi."
Phương Diệc Phi nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người ra,
không lâu sau, hắn thong thả nở nụ cười. Khoanh tay dựa vào cây đại thụ phía
sau lưng, Phương Diệc Phi nói trống không: "Ngươi thấy rồi đó, cũng không
phải là ta không chịu làm theo lời ngươi, mà Nhị ca ngươi căn bản không tính
giữ lời ước định với ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, xung quanh gian nhà tranh liền có
vài tên thị vệ xuất hiện, bao vây Tư Không Hạnh và Phương Diệc Phi lại.
Trong bọn thị vệ có một người rẽ hàng đi ra, Tư Không
Vũ vẻ mặt tức giận, cố kềm chế nói: "Nhị ca, ngươi sao có thể..."
Trên mặt Tư Không Hạnh không có biểu tình gì, hắn ngắt
lời nói: "Ngươi cũng vậy thôi."
Đầu thu bầu trời trong trẻo, rừng rậm xanh ngắt. Trước
gian nhà tranh, Tư Không Vũ chậm rãi giơ tay, bọn thị vệ xung quanh liền lập
tức thay đổi bước chân. Thân hình bọn họ cũng lần lượt thay đổi, vây kín thành
hai tầng, bày thành trận pháp vây Tư Không Hạnh chính giữa.
Tư Không Hạnh đưa mắt nhìn chung quanh. Đây thật ra là
một trận pháp vô cùng đơn giản. Nếu muốn phá trận, chỉ cần một người trong trận
và một người ngoài trận cùng nhau kết hợp lại là được. Trong khi hành quân đánh
giặc, trận pháp này thường được dùng để vây khốn tướng lĩnh của quân địch.
Nhưng lúc này chỉ có một mình Tư Không Hạnh bị giam
bên trong trận. Ngoài trận tuy có Phương Diệc Phi, nhưng hắn sớm đã bị phong
tỏa nội lực, không có khả năng phá trận.
Tư Không Hạnh tập trung tinh thần, mấy lần huơ kiếm
nhảy ra khỏi trận. Nhưng mỗi khi nhìn ra một lỗ hổng, thân hình bọn thị vệ bày
trận lại luân phiên thay đổi, tức khắc lại vây kín như trước.
Ánh mặt trời mùa thu nhẹ nhàng tản ra từng vòng tròn
ánh sáng rực rỡ. Giây lát sau trán Tư Không Hạnh đã đổ mồ hôi.
Tư Không Vũ thấy thế, trầm giọng nói: "Nhị ca,
hôm qua Đại ca bảo ta rằng, h