Insane
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324154

Bình chọn: 8.00/10/415 lượt.

òn tự do nhàn nhã dạo bước nơi hồng trần, không màng danh lợi giao

du mật thiết với hoa khôi khắp nơi, rơi vào danh sách "Tình lang lý tưởng

nhất" của Kinh Hoa thành. Còn Thu tiểu thư thì đang lưỡng lự không ngừng

đấu tranh tư tưởng chọn lựa giữa mối tình cũ và mới, cuối cùng quyết định buông

tha cho Nhị hoàng tử, gả cho Phương công tử, từ nay về sau cử án tề mi. Vào

thời điểm đó cũng có một cô nàng họ Thư xuất hiện.

Lúc đó cô nàng mới vừa qua độ tuổi mười sáu, tính sang

năm xuất giá, thế nên nàng muốn đến một nhà giàu có nào đó làm nha hoàn, gom

góp chút tiền làm của hồi môn.

Đi mười tám dặm đường chọn mười tám nhà, duy chỉ có

Đường gia ở Lâm Nam là trả thù lao cao nhất. Thật ra Đường gia tuyển nha hoàn

chỉ để ngụy trang, ý đồ chân chính là muốn tụ tập một viện đầy những tiểu mỹ

nhân, để Nhị thiếu gia nhà bọn họ tuyển tú. Thư tiểu Đường không hiểu được

chuyện này, ngây ngốc bắt chước một đám cô nương như bông như hoa thẳng tiến

vào Đường phủ.

Thế là Đường Ngọc chấm trúng Thư tiểu Đường.

Thật ra Đường Ngọc phải lòng Thư tiểu đường, chuyện

này có chút nhân quả. Nhưng kể nữa thì dài lê thê, nên lúc này tạm thời không

nhắc tới. Nói tóm lại, sau đó, Đường Ngọc liền mặt dày mày dạn theo đuổi Thư

Đường hơn một năm nay, mà Thư tiểu Đường cũng trảm đinh tiệt thiết khinh bỉ hắn

cả năm nay.

Khi Đường Ngọc thừa nhận tâm tư của bản thân mình, đột

nhiên Vân vĩ lang nở nụ cười.

Đường Ngọc tuy là một người hiền lành, gặp phải Vân

Trầm Nhã dù làm cách nào cũng không thể bình tĩnh được. Hắn thấy Vân vĩ lang

cười đến hai vai dựng thẳng đứng, cực lực nén giận, bực mình cả nửa ngày mới

không chịu nổi hỏi một câu: "Ngươi cười vậy là ý gì?"

Nói thực ra, ban đầu Đường Ngọc cũng có nghĩ đến khả

năng Vân Trầm Nhã thích Thư Đường, sớm đã chuẩn bị tốt tư tưởng chiến đấu.

Nhưng lúc này, thấy Vân vĩ lang nghe xong tâm ý của hắn rồi cười, trên mặt cũng

không có chút ghen tuông nào. Mặc dù Đường Ngọc vẫn còn tức giận, nhưng trong

lòng cũng hơi yên tâm một chút.

Vân vĩ lang dùng cán quạt gõ gõ lên tách trà của hắn,

Đường Ngọc bưng lên uống một ngụm, bên kia, Vân Trầm Nhã đổi đề tài.

Hắn hỏi: "Mấy ngày nay, ngươi ở lại Vân phủ làm

cái gì?"

Đường Ngọc sửng sốt "Hả?" một tiếng.

Vân vĩ lang lại cười rộ lên, đổi cách nói một cách dễ

hiểu hơn: "Phương Đường hai nhà hiềm khích đã lâu. Cùng lắm Đường gia các

ngươi chỉ là nhiều tiền đông người, nhưng so với thế lực của Phương gia lại kém

hơn nhiều. Sao rồi, được bài học như ngày hôm nay, ngươi còn tin tưởng Phương

Diệc Phi nữa không?"

Nghe xong những lời này, sắc mặt Đường Ngọc trong giây

lát trắng bệch.

Đúng vậy, ở Nam Tuấn quốc dân gian có câu "Lâm

Nam phú thứ, Mục Đông thịnh thế", ý tứ chính là Đường gia tài phú có thể

sánh bằng thiên hạ, nhưng chỉ có ở Mục Đông mới có thể có thịnh thế phồn hoa.

Chỉ ngắn gọn tám chữ nhưng đã phân cao thấp rõ ràng.

Còn nữa, lần này hai người đều trốn đi, thật ra cũng

là một mưu kế đã được thương lượng trước. Đáng lý ra Phương Diệc Phi phải đến

khách điếm Thư gia tiếp ứng Đường Ngọc. Nhưng Đường Ngọc đợi mãi, đợi mãi, đợi

đến cuối cùng thì Vân vĩ lang đến ra tay chém giết. Nay nghĩ lại, hắn dịch dung

thành Thang Quy lánh mình tại khách điếm Thư gia, dường như là...suýt chút nữa

chết thay cho Phương Diệc Phi.

Vân Trầm Nhã nhanh chóng nắm bắt phản ứng của Đường

Ngọc, thấy hắn suy tư xong, lại chậm rãi nói: "Nam Tuấn quốc, nhìn như có

vẻ hoà thuận vui vẻ, nhưng thế cục thiên hạ chia làm ba, ngay cả ta là người

ngoài mà còn thấy rõ."

"Đường gia ngươi không có dã tâm, không có nghĩa

là người khác cũng vậy. Kể ra, dựa vào thế lực của Phương gia, thêm vào Liên

Binh phù, một ngày nào đó Phương Diệc Phi muốn lên làm hoàng đế cũng là chuyện

dư sức mà thôi."

Vân vĩ lang nói xong, lại làm ra vẻ như chuyện chẳng

liên quan gì đến mình, nhàn nhã thổi thổi trà trong tách: "Bất quá nếu đổi

ngược lại là ta, mục tiêu đầu tiên là phải bắt tay vào làm cho người Lâm Nam sa

cơ thất thế, gom góp chút vàng bạc làm quân lương cũng tốt."

Đường Ngọc nghe được câu cuối, ngón tay run lên, nước

trà bắn tung tóe ra. "Ngươi, ngươi nói bậy!" Hắn hướng về phía Vân

Trầm Nhã quát lớn một câu.

Vân vĩ lang cũng không ngại, nhìn phản ứng của hắn,

chỉ cười cười, lấy một phong thơ trong lòng ra đặt lên bàn, rồi mở cửa bước ra

ngoài đi dạo.

Đường Ngọc ngẩn người ngồi tại chỗ trong phòng, nhịn

một hồi lâu, mới cắn chặt răng, thò tay ra mở lá thư.

Trong thư phòng có đốt trầm hương, bên ngoài hoàng hôn

đã tắt. Vân Trầm Nhã thích ý cầm cuốn sách trong tay giở từng trang một, ánh

mắt vụt sáng vụt sáng. Gian ngoài có người gõ cửa ba tiếng, đó là Tư Không

Hạnh.

Đang muốn mở miệng bẩm báo, ánh mắt Tư Không Hạnh vô

tình dừng trên bàn, khóe miệng đột nhiên co rút ba cái. Mở ra trước mặt Vân vĩ

lang rõ ràng là một bộ Đông Cung đồ vô cùng hoạt sắc sinh hương.

Thấy chủ tử nhà mình đang xem Đông Cung, Tư Không Hạnh

đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, gọi một tiếng: "Đại công

tử..." nhất thời ngưng tại chỗ. Vân vĩ lang mặt dày c