
, nhưng chôn thuốc nổ ở chỗ hẻo lánh như vầy cũng không
phải là hành vi muốn làm hại người khác. Cho nên, nếu giao hắn cho quan phủ,
như thế sẽ tuyệt mất con đường sống của hắn, chi bằng để hắn đem Đường Ngọc về
Vân phủ, trước dễ bề canh giữ, sau cũng thuận tiện tra hỏi rõ ràng sự tình.
Cứ thế, việc này đã được quyết định xong.
Mặt trời nhô lên cao, hoa cỏ xung quanh nở rực rỡ. Từ
khách điếm Thư gia đi ra một trước một sau hai người, Vân vĩ lang vẻ mặt thích
ý, Đường nhị thiếu gia vẻ mặt ưu thương. Thu Đa Hỉ sớm nổi giận, tự về nhà đóng
cửa giam mình. Thư tiểu Đường cùng đi ra theo, như thường lệ đứng thẳng tắp
trước cửa khách điếm, vẫy vẫy tay đưa tiễn hai người bọn họ.
Vân vĩ lang đoán rằng có lẽ vì ngày đó Thư Đường nghe
giọng điệu hắn có chút kỳ quái, cho nên hôm nay mới ở lại khách điếm. Nhưng hắn
càng bước đi, trong lòng càng như bị mèo quào, nếu không tự mình hỏi Thư tiểu
Đường nguyên nhân ngọn ngành, bản thân hắn khó mà yên tâm.
Thư Đường thấy Vân Trầm Nhã đi rồi, vốn tính về phòng
tập thổi sáo ngọc, bỗng dưng nàng lại nhớ tới chuyện hôm qua đi cầu bùa bình an
mà còn chưa kịp đưa cho Vân quan nhân, liền vội vã đóng cửa khách điếm lại rượt
theo.
Vân vĩ lang xưa nay không kiêng kỵ điều gì cả. Từ sáng
giao đấu một hồi xong, hắn tóm lấy Đường Ngọc rời khỏi khách điếm Thư gia, hai
canh giờ sau, lại đi dạo dọc theo bờ hồ U Hà ở phía Đông Kinh Hoa thành.
Bờ hồ U Hà là một trong những danh lam thắng cảnh của
Kinh Hoa thành, điển cố về nơi này không ít, rất là nổi tiếng. Có điều là, Vân
vĩ lang hoặc chỉ vào một khối đá trong hồ, hoặc chỉ vào một cành liễu rũ, hỏi
qua loa Đường Ngọc về những điển tích ngày xưa. Nếu Đường Ngọc đáp không được,
hắn liền bày ra bộ mặt thất vọng, ánh mắt xa xăm tiếc nuối nhìn Đường Ngọc một
hồi, sau đó giũ giũ vạt áo bào, tiếp tục ngắm cảnh.
Cứ như thế, Đường Ngọc còn chưa tìm ra trong hồ lô của
hắn có thuốc gì, đã bị hắn làm cho không thể chịu nổi.
Dạo bước ngắm cảnh đã đời xong, Vân vĩ lang mới dẫn
Đường Ngọc hồi phủ. Không ngờ, vừa bước vào cửa phủ, lại không thấy Măng Tây
Cải Trắng hồ hởi chạy ra mừng như mọi khi, hạ nhân giải thích: "Thư cô
nương đến đây, đã ngồi ở đại sảnh đợi công tử hai canh giờ rồi."
Vân Trầm Nhã nghe xong, đuôi lông mày nhếch lên, cặp
mắt xoay tròn không ngớt. Điệu bộ này bị Đường Ngọc đứng kế bên nhìn thấy hết.
Đường Ngọc đang ở hang hổ, đành phải nén lửa giận, nói với Vân vĩ lang:
"Ta thương lượng chuyện này với ngươi. Ngươi muốn trêu chọc ai cũng được,
nhưng tiểu Đường là một cô nương thật thà, nếu ngươi có chuyện gì bất mãn đối
với nàng, cứ trút hết lên người của ta là được rồi."
Vân vĩ lang nghe xong những lời này, chỉ liếc hắn một
cái, cười hì hì hai tiếng rồi rảo bước đi về phía tiền sảnh.
Đường Ngọc không hiểu ra sao đành sững sờ đứng tại
chỗ. Hạ nhân, nha hoàn nào vô tình đi ngang qua thấy hắn, đều lộ ra nụ cười quỷ
dị. Đường Ngọc buồn bực vô cùng, nhớ lại trên đường đến Vân phủ, thỉnh thoảng
người qua đường cũng cười như vậy với hắn. Qua một lát sau, Tư Không Hạnh đến
dẫn Đường Ngọc đi về một tòa viện phía sau, những thị vệ ở đây nhìn hắn, ai nấy
khóe miệng đều co rút lại. Đường Ngọc khó hiểu hỏi lý do. Tư Không Hạnh nhẫn
nhịn một hồi, cuối cùng chịu hết nổi lẳng lặng đưa hắn ra cái ao sau hậu viện.
Đường nhị thiếu gia nhìn xuống nước trong ao, lấp lánh
phản chiếu bóng hình mình dưới ao, chỉ thấy trên búi tóc của hắn, một trái một
phải là hai đóa hoa xinh đẹp được cắm gọn gàng, lộ ra gương mặt hắn tựa phù
dung, không khác gì mấy vị tiểu quan đoạn tụ.
Sấm sét lưng trời, bỗng nhiên Đường Ngọc hiểu ra vì
sao Vân Trầm Nhã dẫn hắn đi dạo bên ngoài cả ngày trời hôm nay.
Vân Trầm Nhã đến gần tiền sảnh, quả nhiên thấy Thư
tiểu Đường đang ngồi xổm đùa với hai con chó ngao nhỏ trong sảnh. Nàng vẫn còn
mặc bộ trang phục vải thô sáng nay, vạt áo dính chút bùn sình từ cuộc đấu.
Vân vĩ lang nhìn nàng, không khỏi cười cười, nâng tay
ra hiệu cho hạ nhân lui xuống hết, kéo vạt áo, quỳ một gối xuống bên cạnh nàng,
thản nhiên nói: "Hai con chó ngao này giá trị xa xỉ, tính tình cao ngạo,
không biết vì sao vừa gặp ngươi lại thân thiết như thế."
Thư Đường biết Vân Trầm Nhã đã trở lại. Nghe hắn nói
xong, miệng nàng tự giác nở ra một nụ cười vui vẻ ấm áp: "Ta nghĩ chắc là
vì trên người ta có mùi chó."
"Hả?" Vân Trầm Nhã khó hiểu.
Thư Đường ngẩng đầu, ngượng ngùng đưa mắt nhìn hắn,
giây lát sau mới nói: "Vân quan nhân, ta nói với ngươi chuyện này, ngươi
đừng giận ta."
Vân Trầm Nhã gật gật đầu.
Thư Đường cúi đầu xuống, im lặng xoa xoa đầu con chó
ngao nhỏ, một hồi mới nói: "Trước đây trong nhà ta cũng có nuôi hai con
chó nhỏ, nhưng cách đây hai năm bọn chúng đã qua đời rồi. Một con tên là Măng
Tây, một con tên là Cải Trắng. Ta biết Vân quan nhân là người phong nhã, không
thích cái tên quê mùa này, nhưng cha ta nói với ta, tên càng thô tục càng dễ
nuôi. Ngày đó ta đến đây, thấy hai con chó này, không biết tại sao lại nhớ tới
Măng Tây Cải Trắng trong nhà hồi xưa, cho nên mới đặt tên cho bọn chú