
hắn trước người nàng, cầm gậy chỉ vào Thang Quy nói: "Tiểu
Đường muội, ngươi đừng sợ, hễ hắn đứng dậy, cùng lắm thì ta dùng cây gậy này
liều mạng với hắn."
Thư Đường lại từ phía sau Vân Trầm Nhã nhảy ra, nói:
"Vân quan nhân, ngươi đừng sợ, ta có thể đập xỉu hắn một lần, cũng có thể
đập xỉu hắn lần thứ hai."
Vân vĩ lang thập phần cảm động, lúc này cầm cây gậy
trong tay thật chặt, kiên định nói: "Chúng ta có thể cùng nhau đập xỉu
hắn."
Thư tiểu Đường cũng kiên định gật đầu với hắn.
Thật ra, bằng công phu mèo quào của Thư Đường, muốn
đập một cái khiến Thang Quy té xỉu cũng chỉ là chuyện mơ tưởng. Mới vừa rồi
Thang Quy chỉ là ngã xuống theo phản xạ có điều kiện mà thôi. Đợi nằm xuống
rồi, hắn mới nhận ra bản thân mình chưa xỉu. Hắn vốn định ngã trên mặt đất giả
bộ bất tỉnh, lẳng lặng xem xét tình hình.
Ai ngờ giữa ban ngày ban mặt mà Vân vĩ lang lại nói
dối không bờ bến gì như vậy. Tình hình như thế không khỏi khiến hắn nhớ tới một
trường đoạn ký ức thảm thiết, đó là một đoạn qua lại - hậu quả sau khi Thu Đa
Hỉ thổ lộ tấm chân tình với Nhị hoàng tử Cảnh Phong.
Đoạn ký ức này thật là bi tráng, tạo thành bóng ma tâm
lý đối với rất nhiều người. Cho nên Thang Quy quyết định tạm thời không nhớ lại
chuyện cũ này nữa, nhưng giờ phút này chứng kiến Vân Trầm Nhã nói dối như vậy,
khiến ngực hắn tích tụ một nỗi ấm ức thật nặng nề.
Thật ra, Thang Quy nghĩ, cho dù Vân Trầm Nhã không có
một chút võ công nào, bản thân hắn cũng tuyệt không dám đụng đến một cọng tóc
của gã ta, chứ đừng nói đến Vân vĩ lang võ công cao không phải người thường.
Lại lắng tai nghe một hồi, bên cạnh, Vân Trầm Nhã còn
đang chăm chú thương lượng với Thư Đường, nói cái gì như bọn họ hai người ngay
cả tay cũng trói gà không chặt, muốn khiến cái vị này nằm bất tỉnh dưới đất
nhất định phải dùng một chút thủ đoạn không bình thường, vân vân và vân vân...
Thang Quy nhịn rồi lại nhẫn, nhưng không thể chịu nổi
nữa, bực bội nhảy thẳng đứng lên, chỉ vào mũi Vân Trầm Nhã chửi ầm lên:
"Ngươi, con mẹ nó, Anh..."
Nói chưa xong, Vân Trầm Nhã đã lấy cây gậy ra nhứ nhứ,
đôi mắt nhíu lại, Thang Quy kinh hãi nuốt luôn khúc sau vào bụng. Thang Quy
nghĩ nghĩ, lại chuyển hướng câu chuyện sang Thư Đường, giận dỗi nói: "Tiểu
Đường, tại sao nàng lại giúp đỡ người ngoài hại ta?"
Mới vừa rồi Thang Quy nhảy đông đổng lên, Thư Đường
nghe thanh âm này, cảm thấy có chút không đúng. Lúc này nghe kỹ lại, sắc mặt
của nàng vừa xanh vừa trắng, cũng không biết phản ứng như thế nào. Giây lát
sau, nàng lẳng lặng lui ra sau từng bước, đứng sau lưng Vân Trầm Nhã, im hơi
lặng tiếng trừng mắt nhìn Thang Quy.
Cùng đám người Phương Diệc Phi từ biệt năm ấy, tất
nhiên là Vân Trầm Nhã cũng nhận không ra đây là giọng của ai. Nhưng sự tình
diễn tiến đến mức này, trong lòng của hắn cũng có vài phần nghiền ngẫm. Vân vĩ
lang nắm gậy trong tay, gõ gõ lên vai Thang Quy, vẻ mặt trêu đùa.
Thang Quy hiểu ý, đau lòng kịch liệt gỡ xuống mặt nạ
trên mặt.
Lộ ra một gương mặt ngũ quan trong sáng, vô cùng tuấn
dật.
Vân vĩ lang thấy, nhăn mày lại "chậc" một
tiếng. Thư tiểu Đường thấy, nhíu mày, lại lui thêm mấy bước nữa, lẳng lặng phẫn
nộ trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này đã vào giờ Thìn, Thu Đa Hỉ cũng là một người
có nghị lực, mỗi khi đến giờ Thìn nàng đều đến khách điếm Thư gia cắm cọc. Hôm
nay nàng cũng đúng giờ mà đến, nhìn thấy tiền sảnh không có ai, liền rảo bước
đến hậu viện. Sau một hồi mò mẫm ra tới con ngõ nhỏ phía sau hậu viện, thấy ba
người đang đứng ở khúc quanh không nói lời nào.
Thu Đa Hỉ nhiệt tình chào đón: "Vân công tử, tiểu
Đường."
Đợi nàng đến gần, thấy người đứng trước mặt Vân Thư
hai người, không khỏi trợn to hai mắt lên nhìn, kêu lên: "Đường
Ngọc?!"
Rốt cuộc cũng có người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng,
Đường Ngọc mím môi lại, bi thiết hô lên: "Tiểu Đường, nàng đừng giận
ta."
Thư Đường nghe vậy, cũng hơi nhếch môi lên, nàng không
giỏi mắng chửi người, chỉ lẳng lặng căm tức nhìn Đường Ngọc.
Vân Trầm Nhã nhìn nhìn Đường Ngọc, lại nhìn nhìn Thư
Đường, ánh mắt chợt lạnh lại. Phút chốc sau, hắn ho khan hai tiếng, nhăn mày
híp mắt nhìn Đường Ngọc. Điệu bộ này, giống như một con sói to ba đuôi hung
mãnh nhe răng nhếch miệng, hăm he canh me Đường Ngọc, khiến trong lòng Đường
Ngọc sợ hãi vô cùng.
Ở khúc quanh nhỏ hẹp nơi con hẻm nhỏ có bốn người đang
đứng, trên mái hiên, trong góc tối thì vô số người đang ẩn núp.
Trước tiên là nói về bốn người ở khúc quanh ngõ nhỏ
này. Thu Đa Hỉ bối rối, Thư tiểu Đường giận tái mặt, Đường Ngọc ưu thương hoài
niệm khói sóng ngàn dặm ngày xưa, duy chỉ có Vân Trầm Nhã, khóe môi cong cong,
bộ mặt lưu manh tươi cười giả làm người hiền lành vô hại.
Ai nấy đều im lặng, trong lòng thăm dò, suy xét chuyện
đã qua. Thế mới biết, ba người Thư - Thu - Đường này không phải cùng chung cấp
bậc với Vân vĩ lang, trong khi bọn họ còn chưa hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, lúc
này Vân vĩ lang đã nghiền ngẫm suy nghĩ trước bọn họ bảy, tám lần rồi.
Nghiền ngẫm xong, Vân Trầm Nhã lại cười thích chí,
khoanh tay dựa t