
thủ hạ bao vây khách điếm lần này không phải ai
cũng nhận ra hắn, Vân Trầm Nhã cũng làm ra vẻ vô tội không biết gì, dùng đuôi
quạt đẩy cửa ra, cười hì hì gọi một tiếng: "Tiểu Đường muội?"
Trong khách điếm không có ai lên tiếng trả lời. Vân vĩ
lang lại nhảy đến chỗ quầy tính tiền, tự mình châm một chén trà lạnh, uống mấy
ngụm, vì đột nhiên cảm thấy khát một cách khó hiểu, nên hắn vẫn khư khư cầm ấm
trà trong tay, chạy ra phía sau viện tìm Thư Đường.
Tìm trong tìm ngoài đã đời vẫn không thấy bóng dáng
của Thư tiểu Đường. Nhưng vừa rồi Tư Không Hạnh đã nói rõ, ngoại trừ Thư Đường
và Thang Quy, tất cả mọi người trong khách điếm đều đã sớm ra ngoài. Đứng trong
khách điếm, thanh âm giao đấu của hai bên nghe vô cùng rõ ràng. Giao đấu kịch liệt
như vậy, nhất định là Thang Quy đã bị lộ tẩy.
Chắc chắn Thang Quy đã bị dẫn dụ đến đây, võ công của
hắn mặc dù cao cường, nhưng không thể so với đối phương người đông thế mạnh.
Trốn không thể trốn được, đành phải chạy ra con hẻm sau hậu viện này. Con ngõ
nhỏ này, mặc dù là ngõ cụt không phải là nơi tốt nhất để chạy trốn, nhưng địa
thế này lại rất thích hợp để phòng thủ, cũng sẽ không bị đối phương ào lên một
lượt, đại khái là có thể chống đỡ được một lát.
Thật ra nhóm hắc y nhân rượt theo phía sau cũng vô
cùng kinh ngạc. Nghe nói Phương công tử Phương Diệc Phi, công phu ám khí độc
môn bá đạo nhanh nhạy không ai sánh kịp. Nhưng bọn họ giao đấu đã lâu, ngoại
trừ Mai hoa tiêu, cũng không thấy Thang Quy phóng ra ám khí gì khác. Nhưng,
chính vì như thế, mỗi lần Thang Quy có động tác như muốn phóng ám khí, liền làm
cho bọn hắc y nhân bao vây mình phải sợ lui ra phía sau mấy bước.
Dần dần, Thang Quy cũng phát hiện ra quy luật này.
Trong tay áo của hắn chỉ còn ba mũi Mai hoa tiêu, quyết không thể tùy tiện
dùng. Linh cơ chợt động, đột nhiên hắn phất phơ ống tay áo lên xuống như đang
phát ra ám khí. Quả nhiên, bọn người xung quanh thấy thế đều lui cả ra phía
sau. Thang Quy liền thừa dịp này chạy ra con ngõ nhỏ sau hậu viện – ngay trước
nhà kho.
Lúc này, Vân vĩ lang cũng đã đến con ngõ nhỏ sau hậu
viện. Bọn hắc y nhân thấy đột nhiên xuất hiện thêm một người, vốn định đánh cho
hôn mê bất tỉnh. Ai ngờ đột nhiên có người nhìn thấy Vân Trầm Nhã quen mắt, lập
tức ra ám hiệu. Thế là mọi người đành án binh bất động, mắt to trừng mắt nhỏ,
núp trên mái hiên, trong góc tối, chăm chú bao vây theo dõi.
Vân Trầm Nhã cũng không biết từ đâu lượm được một khúc
gỗ, một tay cầm gậy gộc, một tay bưng theo ấm trà, vẻ mặt thanh thản đi về phía
con ngõ nhỏ. Vẻ mặt điệu bộ hắn như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình,
người không biết còn tưởng rằng sáng tinh mơ hắn tản bộ đi ngang qua nơi này.
Đúng lúc này, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng
rõ ràng. Nhưng công phu bọn hắc y nhân vô cùng tốt, nếu muốn đuổi theo, nhất
định sẽ không gây ra một tiếng động nào. Thời điểm càng nguy nan, chỉ sợ càng
xuất hiện nhiều tình huống ngoài dự kiến. Tiếng bước chân này khiến tay Thang
Quy không ngừng run rẩy, cầm lấy đống chìa khóa để mở nhà kho, nhưng mãi mà
chìa khóa cũng không đút lọt vào ổ khóa.
Thời gian không đợi người. Đúng lúc này, tiếng bước
chân phía sau bỗng nhiên dừng lại. Tim Thang Quy chợt thót lên một cái, đột
nhiên xoay người lại, thấy Vân vĩ lang đang híp hai mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn
hắn.
Tư thế Vân Trầm Nhã vô cùng kỳ quái, tay trái cầm gậy
vác lên trên vai, tay phải níu lấy ấm trà, thật có thể nói là nửa thô bỉ nửa
tao nhã, cầm thú và nho sinh, hai loại khí chất khác nhau như vậy, thế mà cùng
xuất hiện trên người của cùng một người, đây thật coi như một bậc nhân tài cao
cấp.
Người khác không biết thân phận thật của Vân Trầm Nhã,
chứ Thang Quy hắn biết rất rõ ràng. Cho nên trong giây lát, hắn tựa như con
bạch tuộc, dán lưng lên cửa nhà kho, một chút cũng không dám nhúc nhích.
Vân vĩ lang quả nhiên là ung dung bình tĩnh, cầm cây
gậy trong tay gõ gõ lên tường, nói: "Ta tìm tiểu Đường muội, ngươi có thấy
tiểu Đường muội ở đâu không?"
Thang Quy nhìn hắn từ trên xuống dưới, dung mạo hình
dáng ra vẻ con nhà lành, chứ sắc mặt hắn lúc này đích thị là đồ đầu trộm đuôi
cướp. Thang Quy hận nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tiểu Đường muội cái con
mẹ nó, hay cho ngươi Anh..."
Ba chữ "Anh Cảnh Hiên" còn chưa kịp hô lên.
Cửa kho hàng phía sau mở ra một cái rầm. Thang Quy không kịp phản ứng, cái ót
đã trúng ngay một gậy. Theo kinh nghiệm nhiều năm đánh nhau, Thang Quy biết, hễ
ót ai bị trúng một gậy thì người đó nhất định phải ngất xỉu đi. Cho nên, hắn
lập tức theo sách vở nhào lăn ra nằm bất tỉnh.
Vân Trầm Nhã thấy tình huống này, trong lòng đã có
chuẩn bị. Đứng sau lưng Thang Quy không phải ai khác, mà chính là tiểu Đường
Đường của Thư gia.
Trên mặt Thư Đường còn có chút kinh hoảng. Nàng vòng
qua Thang Quy, chạy tới bên cạnh Vân Trầm Nhã, thân thiết hỏi: "Vân quan
nhân, ngươi không sao chứ?"
Vân Trầm Nhã rất có bản lĩnh, hắn làm chuyện xấu như
cơm bữa, biết rõ như thế nào là tùy cơ ứng biến. Hắn lập tức kéo Thư Đường đến
sau lưng, c