Old school Swatch Watches
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323911

Bình chọn: 7.5.00/10/391 lượt.

mới nói với hắn: "Vân quan nhân, ta thấy hôm nay ngươi

tâm thần không yên, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Vân Trầm Nhã sửng sốt, nhưng không lên tiếng trả lời,

chỉ nhíu mày, cẩn thận đánh giá con hẻm này.

Thư Đường chớp chớp mắt nhìn hắn, qua một hồi sau,

nàng lại lặng lẽ cười rộ lên, nói: "Vân quan nhân, ngươi không cần làm bộ

như không có chuyện gì. Ở đây không có ai, ngươi có tâm sự gì cứ nói với ta

đi."

Vân vĩ lang vẫn không đáp lại. Trong giây lát, ánh mắt

của hắn dừng lại trên cánh cửa gỗ ở khúc quanh trong con hẻm nhỏ, đồng tử đột

nhiên co rụt lại, bước vài bước lên phía trước. Thư Đường vội vàng đi theo hắn,

thấy hắn đang khom lưng xem xét lỗ khóa của cánh cửa gỗ, nàng vui tươi hớn hở

nói: "Sau cánh cửa này là một cái nhà kho bị bỏ hoang, lương thực tích trữ

đều được chuyển vào kho nhỏ trong nhà bếp, đây chỉ để chứa bàn ghế hư hỏng mà

thôi."

Vân Trầm Nhã nghe nàng nói như vậy, mới đứng thẳng

dậy: "Vậy chìa khóa của nhà kho này đâu?"

"Chìa khóa trong nhà đều do Thang Quy và phụ thân

ta quản lý." Thư Đường đáp, lại gãi gãi đầu, nghiêm mặt "Vì tính tình

ta có chút ẩu tả, phụ thân chỉ cho ta quản lý chìa khóa phòng riêng của ta mà

thôi, hắc hắc hắc."

Nghe giọng cười của Thư Đường, hai mắt Vân vĩ lang

cũng chớp chớp cong lên. Rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh lại, chỉ trong khoảng thời

gian đủ uống cạn một chén trà nhỏ, sự bối rối mới vừa rồi giờ đã sớm tan thành

mây khói, lúc này trong lòng hắn lại có chủ ý mới.

Vân Trầm Nhã lại rút cây quạt bên hông ra phe phẩy,

tùy ý bịa một câu chuyện, quanh co đủ mười tám vòng, sau khi làm Thư tiểu Đường

hoàn toàn mơ hồ mới vào vấn đề chính. Chuyện cũng nhẹ nhàng thôi, ý muốn hai

ngày sau Thư Đường đi miếu Bồ Tát ở phía tây xin cho hắn một lá bùa bình an,

hắn nói mấy ngày gần đây mọi việc không thuận lợi, tình cờ có một thầy tướng số

đi ngang nói hắn không thể đi về phía

tây được.

Con hẻm Đường Hoa ở thành Đông, nhưng miếu Bồ Tát kia

lại ở thành tây. Cả nhà Thư gia là dân chúng bình dân, không thể so với Vân

công tử hắn, có xe ngựa, kiệu nâng... đầy đủ mọi thứ. Còn nữa, mấy ngày gần đây

mặc dù thời tiết có bớt nóng, nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang cay nghiệt như

cũ, làm phiền một tiểu cô nương vì hắn mà chạy cả ngày dưới ánh nắng gay gắt,

loại chuyện này, cũng chỉ có Vân vĩ lang mới làm được.

Nhưng Vân Trầm Nhã cũng không suy nghĩ đến mấy chuyện

này. Hắn suy nghĩ là chuyện hai ngày sau, làm thế nào để Thư Đường đi chỗ khác,

hắn sẽ xuống tay bắt cho được Thang Quy. Về phần những người khác trong khách

điếm, tự lo mà cầu phúc đi.

Tiểu Đường Đường nghe xong chuyện bùa bình an, trong

lòng nóng như có lửa đốt, liên tục hỏi thăm: "Vân quan nhân, ngươi thực

không sao chứ?"

Vân vĩ lang trong lòng nổi lên ác ý, nhưng ngoài miệng

vẫn nói không sao, không sao, đôi chân mày nhíu lại ẩn chứa một chút miễn cưỡng

mà ai cũng có thể nhận ra.

Thư Đường nhìn điệu bộ này của hắn, hoàn toàn bị lừa

bịp, nàng trầm mặc trong chốc lát, nói con hẻm này nhỏ hẹp, ngột ngạt khó thở,

lật đật muốn dẫn Vân Trầm Nhã đi ra. Vân vĩ lang lại bày ra vẻ mặt ngơ ngẩn, ưu

sầu tùy nàng kéo đi, nhưng khi Thư Đường xoay lưng lại, hai mắt hắn nheo lại,

lộ ra vẻ đắc ý là âm mưu đã thành công như dự định.

Đến đầu ngõ, đột nhiên Thư Đường xoay người lại nhìn

Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang bất ngờ bị nàng nhìn, trong lòng sợ hãi, sợ rằng bị

nàng nhìn ra một chút gì đó, đang suy tư, lại thấy Thư tiểu Đường bước lên

trước hai bước, vòng tay qua siết lấy thắt lưng hắn, chôn đầu vào trong lòng

hắn, lẳng lặng ôm Vân Trầm Nhã trong chốc lát.

Lúc này mặt trời cũng không gay gắt lắm. Ánh nắng bị

đám mây che lại, tỏa bóng râm xuống trong con hẻm nhỏ. Không gian rõ ràng là

chật hẹp, phía trước không ai qua, phía sau không ai đến, chỉ có tiếng gió vi

vu, người trong lòng ấm áp như mùa xuân.

Tim Vân Trầm Nhã đập lỡ vài nhịp, mãnh liệt thình

thịch, như muốn vọt lên đến cổ họng của hắn. Cây quạt trong tay cầm không chặt,

"Lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất, thanh âm như chấn động cả đất

trời.

Đột nhiên ý nghĩ mờ ám như cỏ dại mọc lan tràn, vất

vít, bủa vây trói lấy từng sợi thần kinh trong đầu hắn, phải một lúc lâu sau,

Vân vĩ lang mới nghe được giọng nói có thể tạm xem là bình tĩnh của chính mình:

"Tiểu Đường?"

Thật ra Thư Đường chỉ ôm sơ hắn một chút, nhưng có đôi

khi, một khoảng thời gian trong nháy mắt này đối với người nào đó lại được xem

như trôi qua rất lâu, vì vậy trong hoảng hốt chợt nghĩ giây phút đó là vĩnh

hằng.

Thư Đường buông Vân Trầm Nhã ra, lui lại hai bước,

lặng lẽ cười nói: "Cha ta nói với ta, phàm hễ gặp phải chuyện gì, mỗi

người đều có phản ứng khác nhau. Trong đó có một loại người, đem tất cả mọi

chuyện chôn dưới đáy lòng, không nói cho người khác biết."

"Cha ta nói, trên đời này, người đáng thương

nhất, thật ra không phải là những người yếu đuối tay trói gà không chặt, mà là

những người gặp chuyện gì khó khăn, đều cắn chặt răng thầm nuốt máu nuốt

lệ."

"Ta nghĩ Vân quan nhân có lẽ là người như thế,

tuy ta đã hỏi ngươi mấy lần, nhưng ngươi