
cũng không nguyện kể với ta nỗi khổ mà
ngươi đang gánh chịu. Vừa rồi ngươi vội vàng gấp gáp quay lại, rõ ràng điệu bộ
vô cùng lo lắng. Cha ta nói trên đời này, không gì sánh bằng một vòng tay ôm ấp
chia sẻ khi người khác gặp phải ưu phiền. Ta nghĩ vậy nên mới ôm ngươi một lát,
ngươi cố gắng chịu đựng đi, hắc hắc hắc..."
Vân Trầm Nhã cũng không nhớ rõ hắn đã rời khỏi khách
điếm Thư gia như thế nào. Trong hoảng hốt mơ màng, hắn vuốt ve mái tóc của Thư
Đường, dường như đã nói gì đó với nàng, lại dường như chưa nói gì hết. Một lúc
sau, Thư Đường đưa hắn đến cửa khách điếm, như thường lệ đứng thẳng tắp vẫy vẫy
tay chào từ biệt hắn.
Đột nhiên Vân Trầm Nhã nở nụ cười nhẹ. Hắn nghĩ, tại
sao cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tiểu nha đầu ngốc này đều có thể duy trì
thái độ bình thường như vậy. Không hoảng hốt bấn loạn, lại càng không vội vàng.
Mười một năm trước như thế, mười một năm sau, nàng cũng không hề thay đổi một
chút nào. Dường như nàng vĩnh viễn sống trong lối suy nghĩ riêng của chính
mình, có nguyên tắc làm việc riêng của chính mình, luôn luôn vui vẻ như bản
thân nàng đang sống giàu có trong một khoảng trời riêng. Bề ngoài nàng trông
mềm mại, nhưng bên trong ẩn tàng một năng lực mạnh mẽ không thể phá vỡ.
Đột nhiên Vân Trầm Nhã cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Phiền muộn qua đi, hắn tỉnh táo lại một cách dị thường. Ánh sáng phủ lên đôi
mắt thâm thúy đang nheo lại của hắn, đôi đồng tử đen tia ra một luồng ánh sáng
lạnh trông hết sức hung ác nham hiểm. Hắn nghĩ, sẽ có một ngày nào đó, hắn nhất
định sẽ phá vỡ góc trời riêng này của Thư Đường, phải làm một cái gì đó hay ho
chút. Không biết khi nàng thật sự kinh hoàng, thật sự bi thương, bộ dáng thú vị
cỡ nào.
Lại không biết, đến ngày đó, khi Thư tiểu Đường thật
sự kinh hoàng không biết xoay trở làm sao, một người xưa nay bình tĩnh cố chấp
như hắn, lại cũng bị chân tay rối loạn không biết làm thế nào, biết vậy đã
chẳng làm.
Năng suất làm việc của Tư Không Hạnh không tệ. Từ sáng
sớm đã giăng bày thiên la địa võng bao vây khắp xung quanh khách điếm Thư gia.
Theo tin tức tình báo của Tư Không Hạnh, trong con hẻm
nhỏ Đường Hoa này cũng không có nhiều người của Phương gia ẩn nấp, nhưng bọn họ
ai nấy đều có khinh công rất cao. Một cái khó nữa là, người của Phương gia ai
nấy đều rất giỏi dịch dung, đến lúc đó, nếu tất cả bọn hắn đều dịch dung thành
Thang Quy, muốn bắt sống Thang Quy sẽ hết sức khó khăn.
Cũng may Vân Trầm Nhã tàn nhẫn, làm việc không chừa
đường lui, tự tay hạ bút trên tấm bản đồ da dê ba chữ: "Dùng thuốc
nổ."
Lời này vừa ra, ngay cả tay của Tư Không Hạnh cũng run
lên như cầy sấy. Hắn do dự nửa khắc, không khỏi nói: "Đại công tử, con hẻm
nhỏ Đường Hoa này dù gì cũng chỉ là nơi dân chúng tầm thường ở, huống chi nơi
này cũng không phải là thành Vĩnh kinh, nếu dùng thuốc nổ..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Vân Trầm Nhã đã lạnh lùng
quét mắt liếc hắn một cái. Tư Không Hạnh đành im bặt.
Vân Trầm Nhã đẩy đẩy tấm da dê đến trước mặt hắn, trên
đó là bản đồ toàn cảnh con hẻm nhỏ Đường Hoa. Hắn chỉ vào một chỗ mờ mờ không
rõ, nói: "Nơi này là một con ngõ hẹp sau hậu viện Thư gia, ngươi có biết
không?"
Tư Không Hạnh gật đầu một cái.
"Sau con ngõ hẹp này là một nhà kho bỏ hoang, đầu
bên kia của nhà kho này thông qua con hẻm Đường Hoa. Đến lúc đó nếu thật sự
Thang Quy muốn chạy trốn, các ngươi đem thuốc nổ chôn ở kho phế liệu này, tiền
hậu giáp kích bức Thang Quy và bọn người của Phương gia lại nơi này. Bọn họ
không phòng bị trước tất không thể toàn thân trở ra. Đến lúc đó cho nổ chết hết
cũng được, nhưng làm bọn chúng bị thương thì tốt hơn."
Nghe Vân Trầm Nhã nói xong, Tư Không Hạnh vẫn ngây
người. Địa hình con hẻm nhỏ này hắn đã sớm xem qua, nhưng lúc đó hắn thầm nghĩ
muốn bức Thang Quy đến nơi này thôi, không nghĩ đến việc chôn thuốc nổ. Dù sao
trong khách điếm Thư gia vẫn còn người ở, đến lúc đó, nếu có người nào vô ý đi
ngang nơi này, vậy thì nhất định là phải đi đời nhà ma.
Tư Không Hạnh bắt tay vào làm, không lên tiếng trả
lời. Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn Vân Trầm Nhã, thấy Vân vĩ lang đã sớm rời khỏi,
tiền sảnh trống không le lói vài tia nắng chợt sáng chợt tối.
Hai ngày sau, sáng sớm, sắc trời vẫn còn đầy sương.
Giờ Mẹo chưa đến, Tư Không Hạnh đã phân công người lục tục lén bao vây con hẻm
nhỏ Đường Hoa.
Người bao vây khách điếm Thư gia rất dày đặc, đại khái
là có chừng hai, ba mươi người, ngoài ra còn khoảng hơn hai mươi người ẩn núp
trong con hẻm nhỏ Đường Hoa.
Người của bên phía Phương gia cũng không ngốc, bọn họ
thấy đã nhiều ngày nay, bất kỳ Thang Quy đi đến nơi nào cũng đều bị ngăn lại,
chỉ có thể ở lại khách điếm, cho nên bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm,
hôm nay liều một trận với người của Tư Không Hạnh, dốc lòng thoát khỏi vòng
vây.
Vân Trầm Nhã đã báo trước cho Thư Đường, muốn nàng đến
thành Tây cầu bùa bình an cho hắn. Từ thành Đông đến thành Tây phải đi hơn phân
nửa ngày, Thư Đường lại là người hay làm việc sớm hơn dự định, theo lý khoảng
giờ Mẹo này là nàng sẽ xuất phát.