
ường chờ xem trò vui.
Qua một lát sau, Thu Đa Hỉ mở miệng. Nàng hỏi:
"Đường Ngọc, không phải ngươi đã bỏ
trốn rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này a?"
Nghe xong câu hỏi này, Đường nhị thiếu gia trong lòng
nhảy dựng, có một dự cảm xấu mang theo hàn ý chạy dọc sống lưng lên.
Đường Ngọc thật may, rất nhanh dự cảm của hắn đã ứng
nghiệm. Quả nhiên, Thu Đa Hỉ lại nêu lên một vấn đề nữa, đó là: "Không
phải ngươi đã nói là có một tên cầm thú vô cùng lợi hại đến Kinh Hoa thành này
tìm ngươi, cho nên ngươi phải chạy ra ngoài trốn tránh một thời gian hay
sao?"
Trong lòng Đường Ngọc chợt lạnh hẳn đi, lập tức đầu
kia, Vân vĩ lang nổi nóng ngân nga, giọng cao hơn hẳn ngày thường:
"Sao?"
Đường Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Khắp nơi xung quanh đều có hắc y nhân ẩn mình. Những
người này chia làm hai nhóm. Một nhóm bên Đường Ngọc, đa số là dân đâm thuê
chém mướn; nhóm còn lại là bên Vân vĩ lang và Tư Không Hạnh, đa số là sát thủ.
Lúc này, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt của Đường Ngọc, trông vô cùng thê
lương, tiêu điều. Bọn lính đánh thuê của hắn trốn chung quanh thấy chủ tử nhà
bọn họ như bị khi dễ, nhảy loi choi muốn chạy đến trả thù.
Quả thật Đường nhị thiếu gia bị khi dễ, nhưng bọn tay
chân đánh thuê của hắn nhào tới, đúng là một hành động thiếu khôn ngoan. Làm
như vậy, sẽ chỉ khiến Vân vĩ lang hứng chí bừng bừng tăng "thiện ý khi
dễ" lên thành "ác ý lăng nhục" mà thôi.
Không may, người làm nghề đâm thuê chém mướn này, đa
số đều là tay chân dài mà trí óc ngắn. Nhưng Nam Tuấn quốc vốn rất dư thừa
những người ngu ngốc, trong não bọn đánh thuê này chỉ có một đường, tư duy dọc
theo não chạy thẳng tuột xuống, hễ là những chỗ ngóc ngách, ngoằn nghèo sẽ là
có đi mà không có về. Thế nên, bọn chúng biết rõ số sát thủ xung quanh nhiều
hơn gấp ba lần bọn chúng, rõ ràng hiểu được đối phương còn chôn thuốc nổ ở một
nơi bí mật gần đó, rõ ràng nhìn ra cái tên đang cười đến đáng khinh kia chính
là đầu đảng bọn sát thủ, thế mà bọn đánh thuê này vẫn liều lĩnh nhảy ra như cũ,
như một bầy khỉ lỗ mãng giơ binh khí trong tay ra nhứ nhứ thị uy với Vân vĩ
lang.
Thấy tình huống này, Vân Trầm Nhã chớp mắt mấy cái,
trong lòng vô cùng khoái hoạt. Nhưng bề ngoài lại tỏ ra nghiêm mặt run sợ. Hắn
lại nhặt lên khúc gỗ, đứng chắn trước mặt Thư tiểu Đường, nói: "Tiểu Đường
muội, ta thấy bọn người này nhắm vào ta mà đến đây, ngươi chạy mau đi, ta có
thể chống đỡ được."
Thư Đường không sợ hãi, không lùi bước, cũng cầm khúc
gỗ đứng song song cùng hắn, lời lẽ đầy nghĩa khí nói: "Không sao đâu, cho
dù bọn chúng đông như vậy nhưng chúng ta có thể cùng nhau đập xỉu hết bọn
chúng." Nói xong, nàng hít một hơi, lại vui vẻ quay mặt lại nói với Thu Đa
Hỉ "Đa Hỉ cô nương, ngươi canh giùm Đường Ngọc, đừng để hắn..."
Lời còn chưa dứt, Thư Đường đã không thấy bóng dáng
Thu Đa Hỉ vừa đứng sau lưng mình đâu nữa. Cùng lúc đó, bên cạnh có tiếng gió
lướt qua, tức thì, phía trước liền truyền lại thanh âm giao đấu. Từ nhỏ Thu Đa
Hỉ đã theo phụ thân là Đại tướng quân tập võ, nên thân thủ tất nhiên bọn đánh
thuê bình thường không thể so sánh bằng. Trong giây lát, chỉ với đôi tay trần,
nàng đã làm tên đánh thuê đối diện ngã chổng vó, lại còn vừa đánh vừa kêu gào,
vô cùng oai phong.
Hôm nay, Thu Đa Hỉ toàn thân mặc một bộ cẩm y màu đỏ
son, không một chút trang sức nào. Nhưng lúc nàng quát lên hô to, đôi mắt lộ ra
anh khí khiến Thư tiểu Đường vô cùng thán phục. Nhưng trong mắt Vân vĩ lang
cảnh tượng này lại có mùi vị khác. Theo hắn, tình huống trước mắt bất quá chỉ
là một con ngốc đang hành hung một đám ngốc khác.
Sự tình đến mức này, Đường Ngọc vạn phần buồn bã. Hắn
dựa tường, bi thương nhắm chặt hai mắt. Nhớ năm xưa, lúc Đa Hỉ muội muội còn
nhỏ tuổi, sau khi tỏ bày với Cảnh Phong nhị hoàng tử đã khiến hàng loạt chuyện
phát sinh, hai người bọn hắn, kể cả Phương Diệc Phi, đều phải âm thầm chịu đựng
Anh Đại hoàng tử hãm hại, một khoảng thời gian rất dài sau đó hắn cũng không rõ
bản thân mình rốt cuộc là nam hay nữ.
Đường Ngọc còn nhớ rõ, khi mình vẫn còn là một hài
đồng nho nhỏ, chuyện kiên cường son sắt nhất đã từng làm, đó là cùng Phương
Diệc Phi và Thu Đa Hỉ đoàn kết lại, thề phải tập võ cho thật giỏi. Ngày sau nếu
có cơ hội, nhất định phải xé xác tên đầu óc vặn vẹo xấu xa Anh Cảnh Hiên kia.
Ai ngờ, lần này gặp lại, hắn và Thu Đa Hỉ còn chưa
đoàn kết đứng chung một chiến tuyến, không biết tại sao đã rơi vào một cuộc nội
chiến như vậy.
Đa Hỉ cô nương hân hoan nhảy nhót đánh người, Thư tiểu
Đường hết sức chăm chú nhìn, có khi còn bắt chước khoa tay múa chân học theo
hai, ba chiêu. Lúc này mặt mày Vân Trầm Nhã lãnh đạm như nước, ánh mắt của hắn
quét lên mái hiên đối diện. Tư Không Hạnh và đám sát thủ đứng trên đó cũng
không dám có động tĩnh gì. Lát sau, Vân Trầm Nhã ra ám hiệu, ý bảo bọn họ rút
lui đi. Tư Không Hạnh sửng sốt, lại khoa tay múa chân, hỏi về việc thuốc nổ.
Vân vĩ lang cười mà không nói gì.
Tư Không Hạnh nhìn vẻ mặt này của hắn liền biết Vân
Trầm Nhã đã có tính toán kỹ càng, nên không do dự nữa, r