
a hay không!"
Cũng đêm đó, cảnh vật yên tĩnh. Bên trong Vân phủ ở
Kinh Hoa thành, Vân vĩ lang không đi tìm Tư Không Hạnh, vui vẻ nhàn nhã ngồi
trong đại sảnh, tâm trí không tập trung vào được chuyện gì cả, ngón tay chốc
chốc lại gõ lên bàn trà.
"Nhớ kĩ chưa?"
Lão quản gia lau mồ hôi hai bên thái dương, nhấc bút
lên, "Đại công tử, Đại công tử nói chậm chậm một chút, nói nhanh quá lão
nô không nhớ kịp a."
Hôm nay Vân Trầm Nhã rất kiên nhẫn, nghe lão nói như
vậy, chỉ tươi cười hòa nhã: "Không sao, từ từ thôi." Lại suy xét một
hồi, mới nói: "Ba viên dạ minh châu quá ít, sửa lại sáu viên đi. Gấm vóc
thì mua từ Vân châu và Cẩm châu, còn lại các loại vải may y phục khác thì mua
tại địa phương này cũng được. Vàng bạc thì không cần, rất dung tục tầm thường.
Ngoài ra còn phải có Lục Tùng thạch, ngọc trai Bắc Hoang..."
Lão quản gia vừa ghi vừa cố nhớ kỹ, trong lòng thầm
buồn bực. Tối nay từ lúc Vân Trầm Nhã trở về, mặt mày hớn hở điệu bộ như lơ
lửng trên mây, không tìm được Tư Không Hạnh, hắn ngược lại càng vui vẻ hơn, ép
lão quản gia đến đại sảnh, bắt lão ghi lại từng sính lễ.
Sính lễ bình thường thì dễ nhớ, chứ danh sách sính lễ
trong tay lão quản gia này lại vô cùng kỳ lạ. Tất cả đều là kỳ trân dị bảo,
đừng nói gia đình phú quý giàu sang không mua nổi, cho dù là dòng dõi quý tộc
vua chúa cũng chưa chắc có nhiều bảo bối như vậy.
Lão quản gia thở dài. Đây đâu giống cưới thê? Mà quả
thực chính là cưới hoàng hậu a.
Nghĩ nghĩ, lão không khỏi khuyên nhủ: "Đại công
tử, những vật sính lễ này tốt thì có tốt...nhưng mà..."
Vân Trầm Nhã cười tủm tỉm: "Nói đi."
Lão quản gia lau mồ hôi: "Nhưng mà...Những vật
sính lễ này quá quý giá đi, cho dù công tử có tiền, chỉ sợ trong năm ba ngày
cũng không tìm đủ."
Vân Trầm Nhã bê tách trà không trong tay, tung hứng
qua lại, vui vẻ nói: "Có lý, có lý. Nói đến mới nói, giờ cũng chỉ có thể
tặng một phần sính lễ cơ bản thôi, sau này về Anh Triêu quốc mới có thể tặng
các loại bảo bối được. Cũng không ở lại Nam Tuấn quốc này lâu, thành thân cũng
không cần phải quá phô trương, vậy liệt kê ra danh sách sính lễ khác đi."
Lúc này lão quản gia mới thở ra. Ai dè lão vừa nhấc
bút lên, Vân Trầm Nhã lại hùng hồn tự đắc. "Nói chứ, tiểu nha đầu ngốc kia
mặc dù thành thật dễ tính, nhưng thích thứ gì đó cũng không phải tầm thường.
Vàng bạc châu báu, có lẽ không thích, xiêm y trang sức, có lẽ cũng không.
Ừm...hơi bị khó ..."
Sói ta vừa nói vừa tung hứng tách trà lên lên xuống
xuống. Nói là "khó nghĩ", nhưng vẻ mặt hắn sáng láng hồng hào, làm gì
có nửa điểm phiền não nào.
"A, có rồi." Đôi mắt Vân Trầm Nhã sáng lên
"Tặng thỏ đi."
Thân mình lão quản gia lung lay nghiêng về phía trước,
thiếu chút nữa té xuống đất: "Thỏ, con thỏ..."
Vân vĩ lang đặt tách trà trên bàn, hứng chí bừng bừng
nói: "Nghe nói Nam Tuấn quốc các ngươi có một loại thỏ rất kỳ lạ, lỗ tai
và bốn chân màu tro, lông toàn thân màu trắng. Cứ bắt về đây đi."
Quản gia nghe xong, nghẹn lời hết nửa ngày. Nhẹ nhàng
hỏi lại: "Đại công tử còn muốn tặng vật gì khác nữa không?"
Vân Trầm Nhã ra vẻ đứng đắn nói: "Tất nhiên, tất
nhiên, những sính lễ bình thường khác, cái nào nên có là phải có, một chút cũng
không thể thiếu. Xiêm y trang sức, bông tai trân châu, trâm cài ngọc quý...
Nhưng ta có điểm không hiểu rõ, tại sao lại thích hoa mướp a?"
"Chuyện này..." Lão quản gia đang khó xử.
Đúng lúc này, chợt thấy ngoài cửa có người lấp ló, chăm chú nhìn vào, quả thật
là Tư Không Hạnh mà nãy giờ tìm không thấy. Lão quản gia như được đại xá, lập
tức nói: "Câu hỏi này của Đại công tử, lão nô không biết trả lời, sao
không hỏi thử Tư Không công tử."
Tư Không Hạnh chắp tay ngoài cửa: "Đại công
tử."
Gương mặt Vân Trầm Nhã vẫn dào dạt ý cười, vẫy vẫy tay
gọi hắn, nói: "Tư Không, về từ khi nào? Đến đây, xem cái này giúp
ta."
Nhưng Tư Không Hạnh vẫn không nhúc nhích. Hắn cúi đầu,
rũ mắt xuống nói: "Thuộc hạ trở về nãy giờ rồi, đứng bên ngoài. Chỉ vì..
Đại công tử đang quá cao hứng nên không nhìn thấy thuộc hạ mà thôi."
Vân Trầm Nhã nghe vậy, động tác ngừng lại một chút.
"Tư Không?"
"Thuộc hạ rất ít khi thấy Đại công tử từ trong lòng
đến ngoài mặt đều vui vẻ như ngày hôm nay, cho nên không đành lòng quấy
rầy." Tư Không Hạnh nói.
Ý cười nơi khóe môi dần dần cứng lại, Vân Trầm Nhã im
lặng một hồi, bỗng lộ ra nụ cười: "Tư Không, mới vừa rồi ta hỏi lão quản
gia, tại sao tiểu nha đầu ngốc kia lại thích hoa mướp, lão không trả lời được,
đến phiên ngươi thử xem."
Tư Không Hạnh trầm mặc, gật gật đầu.
Lão quản gia thấy hai người như vậy, biết là họ có
chuyện quan trọng thương lượng, vội vàng xếp bút dọn dẹp các loại đồ sính lễ đỏ
rực lại, cung kính khom người lui xuống.
Vân Trầm Nhã nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi ta nghĩ,
rốt cuộc tiểu Đường thích cái gì. Tiểu nha đầu này, dung mạo đẹp như vậy, tên
Đường lấy trong chữ Hải Đường văn nhã như vậy, thế mà lại đi cố tình thích hoa
mướp."
Tư Không Hạnh trầm giọng, nói: "Thuộc hạ nghĩ,
hoa mướp mặc dù không lịch sự, nhưng lại không cam lòng sinh trưởng trên