
ại biện pháp thấp kém này, hắn sẽ không làm."
Vẻ mặt Tư Không Hạnh vẫn lo lắng, dường như không tin.
Vân vĩ lang lại trở về chỗ cũ, thêm một câu:
"Loại biện pháp hạ cấp này, chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra. Nếu không sao
trước đây khi còn nhỏ ầm ĩ nhiều như vậy, cũng không có cách nào thắng
hắn."
Tư Không Hạnh nhất thời nhìn Lang chủ tử của hắn đầy
khâm phục.
Nhưng mà lúc này, Vân Trầm Nhã lại thu hồi vẻ mặt trêu
chọc, nhíu mày lại nói: "Cảnh Phong làm việc mặc dù hơi bị kích động,
nhưng không bao giờ mất lý trí. Lần này được ăn cả ngã về không, tất là vì tình
huống đột biến. Còn nữa..."
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Tư Không Hạnh:
"Trước khi Trương đại nhân lên đường đến Nam Tuấn quốc, có từng dặn dò qua
cái gì không?"
Tư Không Hạnh nghe hỏi như vậy, không khỏi giật mình.
Trương đại nhân là Thừa tướng Trương Tam Hợp, trước đó
hắn chỉ là một người tầm thường áo vải, vì gặp dịp may mới chứng tỏ tài năng,
được phong làm Thừa tướng. Trương Tam Hợp hiểu biết không nhiều, đối với huynh
đệ Cảnh Hiên, Cảnh Phong có ân dạy dỗ. Vì Cảnh Phong trong cung tứ cố vô thân,
Trương Tam Hợp xem hắn như con thân sinh của mình, tìm mọi cách chăm sóc bảo
bọc hắn.
Tư Không Hạnh biết Trương đại nhân thiên vị đối với
Cảnh Phong, thế nên, tuy Trương Tam Hợp có gửi lời nhắn với Vân Trầm Nhã, nhưng
hắn cũng chưa nói lại.
Nhưng hôm nay khi Vân Trầm Nhã đã lên tiếng hỏi, hắn
lại không thể giấu giếm được .
Vân vĩ lang thấy ánh mắt Tư Không Hạnh lóe lên, trong
giây lát sa sầm nét mặt: "Nhắn cái gì, nói!"
Tư Không Hạnh do dự một lát, nói: "Trương đại
nhân thỉnh... thỉnh Đại hoàng tử nhanh chóng giải quyết sự việc rồi về Vĩnh
kinh cứu Nhị hoàng tử...nếu không, nếu không..."
"Cứu Phong nhi?!" Vân Trầm Nhã ngẩn ra, đột
nhiên đứng dậy khỏi ghế "Nói rõ ràng xem!"
"Trương đại nhân nói, lần này binh lực không địch
lại Oa Khoát quốc, Nhị hoàng tử lần này dùng hiểm chiêu để kéo dài thời gian,
nếu có thể đợi được viện quân thì mới chống đỡ nổi, nếu không đợi được viện
quân..."
"Sao có thể không đợi được viện quân?! Mạc Thiệu
và Mạc Tử Khiêm đều là phế nhân cả rồi hay sao?!" Vân Trầm Nhã giận tím
mặt.
Nhưng vừa nói xong, bỗng dưng người hắn cứng đờ
"Hay là... phụ tử Mạc gia có vấn đề?"
Tư Không Hạnh nói: "Trương đại nhân chỉ là hoài
nghi, vẫn chưa... vẫn chưa kết luận."
"Những lời này..." Vân Trầm Nhã xoa xoa thái
dương, bình tĩnh hỏi "Những lời này tại sao lại không nói với ta sớm
hơn."
Tư Không Hạnh không nói gì.
Vân Trầm Nhã cười lạnh hai tiếng: "Là vì ngươi lo
lắng nếu gác lại mọi chuyện ở đây mà quay về Vĩnh kinh, đến lúc đó Anh Cảnh
Phong hắn thật sự làm phản, không những sẽ mất đi giang sơn, mà còn mất đi tánh
mạng nữa. Có phải không?"
Tư Không Hạnh cắn chặt răng, nói thẳng: "Thuộc hạ
đi theo Đại hoàng tử đã lâu, không thể không nhận ra dù ngoài mặt Đại hoàng tử
đối với Nhị hoàng tử không hợp, nhưng trong lòng lại vô cùng nhường nhịn, nuông
chìu. Thuộc hạ biết lần này Nhị hoàng tử gặp chuyện không may, Đại hoàng tử tất
sẽ cứu giúp. Nhưng nếu như đây là âm mưu, cái giá mà Đại hoàng tử sẽ phải trả
thật sự quá lớn!"
Nếu là ngày thường, Tư Không Hạnh nghi ngờ Anh Cảnh
Phong như vậy, nhất định sắc mặt Vân vĩ lang sẽ không hòa nhã. Nhưng hôm nay
hắn vừa nói hết lời, Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi lâu, chỉ nở nụ cười.
Hắn bước tới trước cửa sổ, ngẩng đầu lên. Trăng trên
trời chỉ qua vài bữa nữa sẽ tròn. Tuy hắn là Đại hoàng tử, được mọi người vây
quanh như chúng tinh củng nguyệt, nhưng lễ Trung thu, hắn chỉ chân chính hưởng
thụ qua được một lần. Khi đó còn rất nhỏ tuổi, ban ngày lúc luận võ, Cảnh Phong
lỡ tay đả thương hắn. Đêm đến, tiểu Cảnh Phong mang đến hai bầu rượu ủ hoa quế,
ngượng ngùng mời hắn uống. Năm ấy, hai huynh đệ dưới đêm trăng rằm, tâm sự với
nhau không ít, uống đến say mèm. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn say rượu,
cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thật sự vui sướng.
"Phụ hoàng gánh vác giang sơn, mọi việc đều lấy
xã tắc làm trọng. Phong nhi... vào lúc này, nếu ta không cứu hắn, sẽ không có
ai có thể cứu hắn." Thật lâu sau, Vân Trầm Nhã nói, gương mặt tuyệt thế
khẽ cười nhẹ.
"Không bàn đến chuyện ngôi vị hoàng đế đã có
người khác đảm nhận. Gần đây ta nghĩ, sống trên đời này đâu chỉ có bao nhiêu đó
ý nghĩa, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn đánh mất đi ý nghĩa nguyên thủy
nhất của cuộc sống, như vậy rất khó coi."
"Đại công tử..."
Vân Trầm Nhã cười nói: "Ta là người thích nhàn
tản, được sống tự do vui vẻ không bị ràng buộc là tốt lắm rồi, không thích gánh
vác quá nhiều trách nhiệm. Nhưng giang sơn này là trách nhiệm chung của ta và
Phong nhi, hắn vì bảo vệ giang sơn mà vào sinh ra tử, ta lại có thể nào không
đếm xỉa đến." Yết hầu giật giật, Vân Trầm Nhã thấp giọng nói "Chuyện
Liên Binh phù kết thúc đi thôi..."
Tư Không Hạnh trong lòng nặng nề hẳn đi. Hắn ngẩng đầu
nhìn một bên gương mặt của Vân Trầm Nhã, thần sắc hắn vẫn vân đạm phong khinh
như trước, nhưng lại tịch mịch lạnh lẽo đến tận xương. Tư Không Hạnh nói:
"Đại công tử đừng quá lo