80s toys - Atari. I still have
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 8.5.00/10/466 lượt.

y tiện chọn một người cũng tốt hơn nàng……” (nino : chẹp, dìm hàng Lạc nhi tơi tả ^^)

Đáng giận! Hắn cũng không nhớ lại mùa đông ta giặt quần áo cho hắn tới nứt da?!

Thác Bạt Tuyệt Mệnh rốt cục chậm rãi mở miệng nói:“Trên thảo nguyên

hoa nở trăm ngàn đóa, ta liền thích nàng như vậy, giống ánh mặt trời

rạng rỡ, hạt mưa trên bầu trời thanh mát, còn có cách nào? Thích một

người, còn có thể lấy đao đào tim ta ra sao?”

Thạch Thạch mặt nhăn mày nhíu:“Đại ca, các người biết nhau mới vài ngày.”

Thác Bạt Tuyệt Mệnh:“Nhưng mà ta nhìn trúng con mồi, liếc một cái liền thích .”

Thạch Thạch lắc đầu, khinh thường nói:“Bậy bạ, trên đời này nào có nhất kiến chung tình?”

“Đương nhiên là có!” Thác Bạt Tuyệt Mệnh nắm chặt hắn, vội vàng

cầu,“Thạch Thạch tiểu đệ, ta để dành tiền, để dành rất nhiều tiền. Ta đi mua một người vợ cho đệ, tròn tròn mập mạp, tốt nhất, biết quản gia nấu cơm may vá quần áo, hiếu thuận cha mẹ trưởng bối, tam tòng tứ đức, lấy

phu vì cương, quy củ nghe lời, đệ tặng Lạc nhi cho ta đi, dù sao nàng

không phải loại hình đệ thích, đại ca…… Đại ca sẽ cảm tạ đệ cả đời.”

Thạch Thạch bị kinh sợ, sững sờ đứng tại chỗ.

Ta gấp đến độ thiếu chút nữa vỗ tường giơ chân, Thạch Thạch a Thạch

Thạch, tuy rằng đều họ Lý, ngươi cũng không thể học tên ngu ngốc Lý Tầm

Hoan kia a.

May mắn Thạch Thạch không ngu ngốc, hắn vội vàng lắc đầu nói:“Hoang đường, người là có thể mua sao?”

“Đương nhiên có thể! Thiên hạ không có gì không thể mua !” Thác Bạt

Tuyệt Mệnh đúng lý hợp tình nói,“Năm đó Nam Cung thế gia không phải đã

mua Lạc nhi sao? Nếu đệ đưa Lạc nhi cho ta, ta sẽ cho đệ rất nhiều rất

nhiều tiền, một trăm vạn hoàng kim, hai trăm vạn hoàng kim, vô luận đệ

muốn bao nhiêu, ta đều đã đi cố gắng đưa cho đệ, sau đó mang nàng cùng

đi thảo nguyên, ta sẽ mua rất nhiều rất nhiều ngưu, rất nhiều rất nhiều

nô lệ, làm cho nàng mỗi ngày có thịt bò thịt dê ăn, có nước hoa tắm rửa, sống còn sung sướng hơn phi tử của Khả Hãn, nàng sẽ từ từ thích ta……”

Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi bãi cỏ chăn bò dê, đó là cuộc sống trong giấc mộng của hắn, không phải của ta.

“Đủ!” Ta tức giận đến hai má nóng lên, vội vàng từ trong khoang

thuyền nhảy ra, chỉ vào cái mũi hắn mà mắng:“Ngươi ngu xuẩn cũng muốn có cái giới hạn! Trên đời này không phải cái gì vậy đều có giá tiền để

tính toán, không cần xem nữ nhân như bò dê! Ân tình của cha mẹ ngươi có

thể mua sao? Tình nghĩa huynh đệ của ngươi có thể mua sao? Giáo dưỡng có thể mua sao? Phẩm đức có thể mua sao? Lòng người có thể mua sao? Ta

không phải hàng hóa đặt trên kệ cửa hàng!”

“Lạc nhi, ngươi đỏ mặt, thật là đẹp mắt……” Thác Bạt Tuyệt Mệnh lăng

lăng nhìn ta, tựa hồ đem tất cả chỉ trích đều vào tai này ra tai kia,

hắn giống như không khắc chế được cảm xúc của chính mình, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay ta chỉ đến trước mặt hắn, từ ngón tay tới bàn tay, lại tới lòng bàn tay, điên cuồng hôn.

Ta sợ tới mức hét lên một tiếng, liều mạng rút tay về.

Thạch Thạch gống một con hổ bị chọc giận, hung hăng giơ một quyền đánh qua.

Thạch Thạch gống một con hổ bị chọc giận, hung hăng giơ một quyền đánh qua.

Thuyền nhỏ rung mạnh một chút.

Thác Bạt Tuyệt Mệnh chưa từng đề phòng, bị đánh cho té ngã một cái

thật mạnh trên đất, nửa bên mặt dần dần sưng đỏ, khóe miệng bị rách, nếu cao hơn hai phân, chắc chắn sẽ gãy mũi. Hắn ngồi dưới đất, phun ra hai

ngụm nước bọt cùng máu, dùng cổ tay áo lau mặt, sau đó chống boong

thuyền, cố hết sức đứng lên, nhanh chóng cầm lấy đao ngắn bên hông.

Ta cũng lảo đảo hai bước mới đứng vững thân hình, sợ Thác Bạt Tuyệt

Mệnh thẹn quá thành giận, đương trường đấu võ, vội vàng trốn sau lưng

Thạch Thạch làm rùa đen rút đầu, đã thấy miệng vết thương sau lưng hắn

lại vỡ toang, máu tẩm ướt quần áo, chậm rãi thẩm thấu đi ra, nhuộm ở

quần áo màu xanh đậm không thấy rõ, nhìn giống vết nước, không biết có

thể dối gạt được không.

Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhìn thấy ta sợ hãi, nhìn thấy Thạch Thạch nổi

giận, giống như từ trong mộng phục hồi tinh thần lại, hắn buông vũ khí,

ngượng ngùng nói:“Thực xin lỗi, ta……”

Lúc này Thạch Thạch trong tay sớm cầm một cây kìm sắt làm vũ khí,

thấy hắn không có ý đồ đánh nhau, liền nhẹ buông cây kìm, che chở ta lui lại mấy bước ra sau, sau đó một tay đẩy mạnh ta vào trong khoang

thuyền, lấy mình ngăn chặn cửa.

“Thạch Thạch tiểu đệ, ta…… Ta chỉ là rất thích , nhất thời quên

mất……” Thác Bạt Tuyệt Mệnh muốn giải thích, lại phát hiện lý do thực tệ

hại, đứng không được, gấp đến độ toát mồ hôi, khóe mắt cũng liên tục

không ngừng nhìn vào khe cửa, nói với ta,“Lạc nhi, cho dù ngươi giá trị

một vạn con trâu, mười vạn con trâu, ta cũng sẽ không bắt ngươi đi bán

lấy tiền , ngươi đừng giận được không?”

Ta không giận, ta sợ hãi!

Từng nghe nói dân du mục xem phụ nữ là tài sản tư nhân, tính như bò

dê, hơn nữa Thác Bạt Tuyệt Mệnh ý nghĩ đơn giản, muốn làm liền làm,

chuyện xấu quá nhanh, ngược lại không thể đoán trước, không biết bước

tiếp theo sẽ làm ra hành động bất ngờ nào. Hắn hôm nay có thể quên đến

hôn tay ta, ngày mai nói không chừng