
mở miệng, hắn nhìn xung
quanh bốn phía, thấy không có người sau liền kéo tay ta lại, chậm rãi
đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi khí, thở ra một tầng sương trắng nhẹ
nhàng, sau đó nắm tay thật chặt, dùng đôi tay ấm áp của hắn làm ấm đôi
tay lạnh lẽo của ta, từng chút từng chút đến khi hai đôi tay có cùng độ
ấm.
Vừa mới tính kế người ta xong, ta không tiện trở mặt ngay lập tức,
trong lòng lại mặc niệm khẩu hiệu “Dù sao cũng sắp chạy trốn” bơm hơi,
một bên thật cẩn thận đối diện với hắn.
Hai người tương đối không nói gì, chỉ có những bông tuyết tinh tế không ngừng rơi rơi, đọng lên đầu vai.
Khi hắn thay ta phủi đi tuyết đọng, ta nhân cơ hội đưa ra nghi vấn
vẫn canh cánh trong lòng:“Chúng ta chỉ mới gặp qua, ngươi vì cái gì lại
chiếu cố ta như vậy?”
Ta thật sự không tin hắn còn tuổi nhỏ có thể liếc mắt một cái nhìn thấu vẻ bên ngoài, yêu thương một nha đầu ở nông thôn.
“Không, ta lần trước đã nói qua, chúng ta không phải gặp mặt lần đầu
tiên,” Nam Cung Minh nhanh chóng hạ thấp lông mi dài, do dự nói,“Ta nói
cho muội nhưng đừng giận.”
Ta nói:“Được.”
“Bốn năm…… Không, hơn ba năm trước, ta đi tảo mộ mẫu thân, đã sắp rời đi, phía trước vọng lại tiếng kèn đám tang, vài mảnh tiền giấy bị gió
thổi đến, một đám thôn dân nâng quan tài đi đến nghĩa địa, ta liền tránh qua bên cạnh nhường đường.” Nam Cung Minh lại thổi khí vào lòng bàn tay ta, chà xát rồi nói,“Muội mặc tang phục bằng vải bố, trên đầu mang một
đóa hoa trắng, không ngừng vươn tay muốn giữ lại quan tài, khóc đến
thanh âm khàn khàn, cái mũi đỏ bừng. Muội thề nói chính mình sẽ ngoan
ngoãn , không bao giờ bướng bỉnh, cầu ngoại tổ mẫu làm cho mẫu thân tỉnh lại, không cần chôn nàng xuống đất giống như phụ thân, dưới đất rất
tối, mẫu thân nhát gan hơn phụ thân, nàng sẽ sợ hãi……”
Ta vẫn không có hứng thú tìm hiểu quá khứ của Lâm Lạc Nhi, nay nghe
Nam Cung Minh miêu tả tình cảnh lúc ấy sinh động như thật, không khỏi
ngạc nhiên.
Nam Cung Minh liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp tục nói:“Bên cạnh rất
nhiều người đều bàn tán, nói muội trước kia cũng là hòn ngọc quý được
nâng niu trên tay, nay lập tức cả cha lẫn mẹ đều mất đi, ngày sau sợ là
rất khổ sở. Ta có chút đồng…… xúc động, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu……
Càng xem càng cảm thấy ánh mắt của muội rất giống muội muội ta, nàng
cũng là cái hài tử ngốc thật thành thực, lúc mẫu thân qua đời, thương
tâm quá độ, bảy ngày không ăn không uống, cuối cùng đi theo mẫu thân,
lúc đó mới hơn 5 tuổi, cùng muội không sai biệt lắm. Cho nên ta có chút
lo lắng cho muội, liền phái người đi lặng lẽ hỏi thăm.”
“Ngươi có muội muội? Vì sao không có người đề cập qua?” Ta hỏi thêm.
“Ân, mẫu thân tuy rằng không thích cười, cũng là đệ nhất mỹ nhân được võ lâm công nhận, mới trước đây phụ thân đã nói có thể lấy được nàng là đời này lớn nhất phúc khí, dùng toàn bộ tâm tư để yêu, nàng muốn sao,
liền hái sao cho nàng, muốn ánh trăng, liền lấy ánh trăng cho nàng, muội muội ánh mắt rất giống mẫu thân, tính cách cũng nhu thuận, ta và phụ
thân đều phi thường thích nàng. Sau lại đã xảy ra một việc, mẫu thân
cùng muội muội đều đã chết, phụ thân cũng thay đổi……” Nam Cung Minh tựa
hồ có chút khó chịu, tỏ vẻ không nghĩ nói đến việc này, đem đề tài vòng
vo trở về,“Ta phái người đi nhìn muội trở về nói muội bệnh nặng một hồi, chỉ sợ về sau cơ thể suy nhược. Ta cảm thấy rất khó chịu, đi cầu phụ
thân hỗ trợ, muốn đem muội về Nam Cung thế gia…… Nhưng mà cầu thật lâu,
phụ thân cũng không nguyện ý, tát ta một cái, mắng đuổi ra ngoài.”
Cuộc sống vĩnh viễn tràn ngập một chậu lại một chậu cẩu huyết, ngươi
không biết khi nào thì đổ xuống….. Nguyên lai Nam Cung Minh thánh mẫu là ở lúc này luyện thành .
Kỳ quái là, Nam Cung gia phía sau núi có nghĩa địa phong thuỷ tốt
lắm, vì sao mẫu thân và muội muội của hắn phải táng ở bên ngoài?
Ta hỏi khéo, nhưng Nam Cung Minh không chịu nói.
Ta chỉ muốn rút đôi tay đã muốn ấm áp về, vỗ vỗ bông tuyết trên vai
nói,“ thân mình ta hiện giờ đã tốt hơn nhiều, hơn nữa hoạt bát sáng sủa, thiếu chủ không cần lo lắng.”
“Cũng đúng, lúc sau lại đi gặp muội, thân mình tựa hồ tốt hơn nhiều,
chỉ là sầu mi khổ kiểm, tuổi còn nhỏ không biết làm sao nhiều phiền não
như vậy.” Nam Cung Minh nở nụ cười.
Ta buồn bực, căn nguyên phiền não của ta không phải là do hai phụ tử các ngươi sao?
Nam Cung Minh hơi hơi cúi mình xuống, ôn nhu nói:“Sau này cha cha cho ta học rất nhiều, ta cố gắng đã nhiều năm, thật vất vả làm cho người
vừa lòng một chút, đồng ý đi gặp muội. Không ngờ rằng muội không biết
làm sao lại bị thương ở mặt, gãy răng, còn làm cái mặt đỏ thẫm, tức giận khiến người trở về mắng ta một hồi, mấy buổi tối không đi phòng tiểu
thiếp, nói không muốn thấy son.”
Ha! Trong lòng vỗ tay hoan hô, trang điểm style mông khỉ vẫn là có chút hiệu quả , sự hy sinh của ta rất đáng giá!
Nam Cung Minh còn nói:“Muội đã vào Nam Cung thế gia, ta cũng coi như
làm xong một tâm nguyện, sẽ hảo hảo xem chừng muội, có cái gì muốn cứ
việc nói, đừng thẹn thùng.”
Ha! Lại vỗ tay hoan hô, ta muốn thoát tịch về nhà lập gia đ