
để ý an nguy của chính mình đi mạo hiểm, cũng không thể cố ý hại
hắn.
Không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn một con đường đào vong.
Để được vào Tàng Thư Các làm việc, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng
cắn răng, chịu nhục chủ động lấy lòng Tiểu cầm thú, gặp hắn liền không
công nở nụ cười. Mùa đông đã đến, tuyết từ thiên không rơi xuống, vừa
nhẹ vừa nhuyễn, trắng xoá một vùng, phủ toàn bộ ngọn núi, dưới mái hiên
nơi nơi đều là đọng những khối băng bén nhọn giống như lưỡi kiếm, thường thường phải kêu người phá xuống.
Đối với người phải sống ở đây, cái này không phải cảnh đẹp, là dày vò.
Ngâm tay trong nước đá rửa chén rửa rau, tay chân ta vốn mềm mại hơn
người khác, da tay nhanh chóng nứt đỏ, vừa ngứa vừa đau, sưng như mười
củ cà rốt, đem ra ngoài có thể cho thỏ ăn. Nhưng mà muốn sống vẫn phải
tiếp tục, làm người mới, còn phải gánh luôn một phần việc của đại a đầu và bà tử.
Thạch Thạch cầm tay của ta lật tới lật lui nhìn mấy lần, không nói
gì, chỉ có điều ngày hôm sau đưa tới cho ta một đôi bao tay thật dày,
bắt buộc ta lập tức mang vào. Còn đem lại hai bình rượu mạnh nhỏ, dặn ta mỗi ngày trước khi ngủ uống 1 chén nhỏ, một bình khác ngâm gừng 3 ngày, mỗi ngày chà vào tay chân hai lần, sau đó lấy thuốc trị sưng thoa lên.
Hai ngày sau lại đem tới mấy chục cân than và một cái lò sưởi nhỏ,
mắng:“Đừng có luôn keo kiệt, sợ lạnh thì đốt thêm một cái chậu than
trong phòng, không có tiền sẽ không mở miệng hỏi ta sao? Chúng ta cùng
thôn, ta có thể bạc đãi ngươi sao? Thật sự là ngu xuẩn!”
Đứa nhỏ này cuối cùng cũng trưởng thành, biết chăm sóc người khác. Ta mang bao tay ấm áp, nhìn bóng dáng hắn vội vàng mang đồ lại tiến đến
tập võ tràng, trong lòng cũng thực ấm áp.
Thừa dịp nứt da nghiêm trọng, ta tìm một cơ hội đi gặp Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh mặc áo lông chồn bạc thật dày, tóc búi cao, hai bên tóc mai thả một nhánh tóc đen dài tùy ý, thắt lưng đeo bảo kiếm, tay cầm
sáo ngọc, dưới chân mang giày tuyết cũng có vân văn, đứng dưới cành hồng mai tuyết đọng, vẻ mặt cũng không vui vẻ.
Ta nhón mũi chân tới gần, còn chưa đi được vài bước, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của ta, bỗng nhiên nhướng mày, bướng bỉnh rút ra sáo
ngọc, phóng bên môi nhẹ nhàng thổi một khúc nhạc vui, hương vị mang theo vài phần đùa giỡn trêu cợt, vốn dĩ u buồn hóa thành hư không.
Ta làm bộ như muốn ngắm hồng mai, dáng vẻ nhấp nhổm kéo cành hồng mai, cố ý lộ ra đôi tay nứt da.
Tiếng sáo vui mừng bỗng nhiên vút cao, phát ra âm thanh thật chói tai.
Nam Cung Minh dừng lại động tác, nhìn chằm chằm tay của ta, lo lắng hỏi:“Lạc nhi, muội làm sao bị bỏng đến thế này?”
Đại thiếu gia chưa từng thấy người ta bị nứt da a……
Ta đầy mặt hắc tuyến, đành phải giải thích cho hắn.
Nam Cung Minh thực xấu hổ:“Cái này, ta đã đọc qua trong sách. Chút
nữa ta cho người đi phòng bếp phân phó Vương đại nương đừng để muội đụng vào nước, trong kho hình như còn có lông cừu tiến cống, cũng đưa tới
cho muội, như vậy chắc sẽ tốt lên?”
Quả nhiên là đại thiếu gia a……
Ta liều mạng lắc đầu:“Rửa chén rửa rau là bổn phận ở phòng bếp, bị
nứt da cũng không phải chỉ mình ta, làm sao có thể bởi vì thiếu chủ
chiếu cố ta, sẽ không theo quy củ sung sướng nhàn hạ được? Đây là công
việc của ta ở phòng bếp, phải hoàn thành tốt, không thể thêm phiền toái
cho mọi người. Dù sao mùa đông đi qua thì tốt rồi, đau vài ngày mà thôi, không phải chuyện gì lớn.”
Ta cố ý đem công việc ở phòng bếp nhấn mạnh lập lại hai lần, hy vọng Đại thiếu gia có thể nghe hiểu được ẩn ý.
May mắn Nam Cung Minh mặc dù thiếu kinh nghiệm sống, đầu óc cũng rất
thông minh, vòng vo một chút sau lại đưa ra ý kiến:“Để Vương tổng quản
điều muội đi vào trong phòng ta hầu hạ đi, nơi đó ấm áp.” ^_^
“Không!” Ta lập tức cự tuyệt, sau đó nói ra lý do đã nghĩ ra từ
sớm,“Ta mới vào Nam Cung thế gia không lâu, nếu điều đi chỗ đó, chỉ sợ
sẽ bị mọi người nói nhảm.”
Nam Cung Minh nhíu mày:“Ai dám?”
Ta tiếp tục cự tuyệt:“Tuy rằng ta muốn hầu hạ thiếu chủ, nhưng ta
tuổi còn quá nhỏ, không hợp quy củ, không bằng trước đến chỗ khác rèn
luyện vài năm, chờ mười bốn tuổi sẽ đổi đi nơi khác cũng không muộn.”
Nam Cung Minh do dự một chút:“người ở Vãn Phong Lâu phụ thân tự mình
chọn, Lâm Hương Các ta cũng không thể nhúng tay, những chỗ khác đa số là quét tước hoặc hầu hạ khách nhân, có vẻ bị khinh bỉ, công tác cũng
không nhẹ nhàng, hơn nữa ta không thích muội lại mấy chỗ đó……”
Ta nhanh chóng nhỏ giọng gợi ý cho hắn:“Ta thích đọc sách.”
“Tàng Thư Các sao? Nơi đó đúng là không sai, ấm áp thông gió, mùa
đông công việc cũng thực nhẹ nhàng, ta sẽ nói với Vương tổng quản một
tiếng.” Nam Cung Minh phản ứng rất nhanh, sảng khoái đáp ứng, sau đó vẻ
mặt thú vị nhìn ta liếc mắt một cái,“Ta còn không biết muội biết chữ.” (nino: thế sao hồi đó viết thư cho người ta???)
Lòng ta co rút một chút :“Là Ngô tú tài dạy.”
Nam Cung Minh không hỏi thêm nữa.
Ta thấy mục đích đã đạt thành, mau chóng rút lui.
“Trong sách nói qua, nứt da không thể lập tức sưởi ấm, phải chậm rãi
lưu thông máu bị ứ.” Nam Cung Minh bỗng nhiên