The Soda Pop
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324720

Bình chọn: 7.00/10/472 lượt.

a, để vào trong lòng, khép

lại áo chồn bạc, tựa đầu vào vai của ta, nhẹ giọng khẩn cầu:“Đừng ly

khai, để ta ôm nàng một cái giống như mới trước đây……”

Ta dừng giãy dụa, lẳng lặng đứng dưới tuyết, nhìn một đóa hoa mai

mỏng manh bị gió lạnh thổi, nhẹ nhàng lặng yên không tiếng động rơi trên mái tóc đen mềm mại của hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục buông tay ra, thay ta sửa sang

mái tóc lại một chút, lại thử độ ấm trên tay ta một chút, rốt cục đi ba

bước lại quay đầu nhìn ta sau đó đi mất.

Lúc trở về, ta hưng phấn mà nhảy .

Đi đến trong phòng đốt lò sưởi, bỗng nhiên nhớ tới……

Trong nguyên tác,…… hình như Lâm Lạc Nhi chính là Nam Cung Minh nghĩa muội a? Bọn họ lại……

Lời nói của Tiểu cầm thú, là thật tâm sao?

Ta…… Ta không phải bị lừa chứ?

Nếu lời nói của Nam Cung Minh là thật , ta có thể không cần mạo hiểm

trốn đi, hơn nữa một cô gái độc thân lưu lạc ở bên ngoài, độ nguy hiểm

cũng rất cao.

Nếu lời nói của Nam Cung Minh là giả , kết quả tệ nhất vẫn là trốn

đi, hơn nữa đi theo Tiểu cầm thú hỏi thăm tin tức giang hồ, dĩ nhiên tốt hơn nhiều so với đám phó dịch cả đời này cũng chưa rời đi gia hương

được trăm dặm.

Trong nguyên tác, lúc đầu Nam Cung Minh vẫn đối xử Lâm Lạc Nhi tốt

lắm, chỉ cần ta chú ý không làm ra ám chỉ dụ hoặc, hắn hẳn là không đến

mức lúc mười tám tuổi bắt đầu hóa cầm thú.

Gan lớn dễ chết, nhát gan cũng đói chết, quá mức sợ đầu sợ đuôi cũng

không phải biện pháp tốt, chẳng sợ đây là ván cờ nguy hiểm, cũng phải đi từng bước tính từng bước.

Đó là kết luận ta nghĩ tới nghĩ lui, mất ngủ cả đêm làm ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, ngáp một cái, tiếp tục vo gạo trong nước đá.

Ước chừng đến khoảng giữa trưa, tiểu Vương quản sự liền vội vàng từ

ngoài cửa đi tới, gọi ta ra ngoài, phân phó thu thập đồ vật, điều đi

Tàng Thư Các làm việc, còn đổi gian phòng ở đến phụ cận Lâm Hương Các.

Lâm Hương Các ở Nam Cung thế gia là một trong những chỗ ở của chủ tử, cũng là nửa lãnh cung, trách phạt ít, thưởng cũng ít. Người ở nơi này

nếu có dã tâm đều đã nghĩ biện pháp đổi vị trí. Còn lại là những kẻ thân thể không tốt không dã tâm chỉ muốn kiếm cơm ăn chờ ngày thoát nô tịch , hoặc là nha hoàn không có biện pháp đổi đi chỗ khác. Bởi vì không có

chủ tử, cho nên những chuyện tranh quyền đoạt sủng xấu xa ở trong này

rất khó nhìn thấy, nhiều lắm là đại nha hoàn khi dễ tiểu nha hoàn mới

tới một chút, để các nàng làm việc nhiều, bản thân mình nhàn hạ.

Chỗ ở của bọn nha hoàn ở góc sân, bên ngoài có hàng thông, trúc xanh

che lấp, rất là dễ ẩn nấp. Phòng so với chỗ cũ không lớn hơn bao nhiêu,

nhưng bàn trang điểm và giường đều rất tinh xảo, không khí lưu thông

cũng rất tốt.

Tiểu Vương quản sự sửa gương mặt ngày thường xa cách, tươi cười sáng

lạn, ân cần cho ta tăng gấp đôi phần nha hoàn thông thường, trang bị hai cái chậu than, hai cái giường có chăn bông thật dày đầy màu sắc huân

hương thơm phức, một bộ đồ trang sức bằng vàng khéo léo tinh xảo, lại

sai người đến đo may trang phục mùa đông, tinh khiêu tế tuyển tuy rằng

sắc màu hơi nhạt, nhưng dày hơn so với những người khác.

Ta vuốt lộ phí chạy trốn — bộ đồ trang sức bằng vàng, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Tiểu Vương quản sự ở bên cạnh lải nhải:“Làm quần áo mới ít nhất cần

bốn năm ngày, ta kêu thê tử dùng áo da cũ suốt đêm sửa lại, đồ này tuy

là cũ nhưng là da hồ ly, cũng thực ấm áp, ngươi đừng ghét bỏ, trước chấp nhận tạm qua mấy ngày nay đi.”

Ta vội vàng cám ơn:“ Đồ quý giá như vậy, ta cao hứng còn không kịp, sao dám ghét bỏ?”

Tiểu Vương quản sự khoát tay, vẻ mặt lấy lòng nói:“Chút vật này không tính cái gì, tương lai còn có thứ rất tốt chờ ngươi. Ta cáo từ trước,

hỏi Minh thiếu chủ hảo.”

Sau đó ta lại ở bên cửa sổ nhìn hắn rời khỏi, hỏi han hai cái đại nha hoàn ở nơi này, lặng lẽ nói vài lời, rồi lại đi đến Tàng Thư Các.

Ta một lần nữa trang điểm theo style cũ, lấy tóc mái phủ dầy thêm vài phần, quần áo không dám mặc bừa, chỉ lấy cái bộ phối màu được Thạch

Thạch ca ngợi nhiều nhất, tận lực làm cho bản thân có vẻ thấp kém không

phẩm chất. Sau đó mang vào đôi bao tay Thạch Thạch đưa, đôi chân nhỏ

chạy hướng Tàng Thư Các.

Phụ trách nơi này là Trần quản sự, hắn thấy ta nét mặt già nua cười

đến giống đóa hoa, lập tức an bài công việc nhẹ nhàng nhất là sửa sang

lại bộ sách, còn phân phó thủ hạ cần thương tiếc ta tuổi nhỏ thân nhược, chiếu cố nhiều một chút. Dáng vẻ mọi người thực sung sướng, ánh mắt

nhìn ta giống như thấy kim chủ.

Ta nghĩ một hồi, hiểu được .

Dưới tàng đại thụ nhiều bóng râm, ở nơi như thế này, bọn họ chiếu cố

ta, Nam Cung Minh chiếu cố bọn họ, vô luận thăng chức vẫn là khen

thưởng, đều có ưu đãi. Chẳng trách những công ty lớn đặc biệt thích

tuyển thế hệ thứ 2…… (nino: chẹp, CÔCC)

Nếu mọi người cũng không quản ta, tìm bản dịch dung bí tịch là chuyện nhỏ.

Ta ôm ấp giấc mộng tốt đẹp, vừa cùng mọi người khách khách khí khí, vừa kích động bước vào Tàng Thư Các, giương mắt nhìn quanh……

Meo meo cái mễ ! Ta muốn dựng thẳng ngón giữa, mắng lời thô tục !

Trong phòng u ám, mấy chục cái kệ ba thước chiều ngang, nă