
Đừng lấy nữa! Nín thở!” Thạch Thạch đối sở tác sở vi của hai chúng
ta thực không nói gì, hướng lại đây cầm tay ta, nhảy vào trong nước,
hướng trên bờ bơi đến.
Cỏ lau, ánh lửa, sau lưng là thuyền nhỏ chậm rãi chìm xuống, một mảnh buồn bã.
Không có con đường phía trước, cũng không có đường lui.
Ta ngập ở trong nước lạnh như băng, đối tương lai vô cùng mê võng.
Bơi tới trên bờ, hai cái nam nhân có kinh nghiệm giang hồ mang theo
ta đông quải tây nhiễu đi được nửa ngày, sau khi tiêu trừ hành tung dấu
vết, đi vào một cái sơn động, ta ôm thân mình ướt sũng, nhìn một bao
hàng không có thể ăn không thể mặc đầy giá trị, lạnh run. Thác Bạt Tuyệt Mệnh có chút ngượng ngùng, liền xung phong nhận việc, mạo hiểm đi ra
ngoài cho chúng ta tìm kiếm quần áo thay, dược phẩm cùng đồ ăn.
“Không thể nhóm lửa, khói sẽ đưa tới truy binh.” Thạch Thạch giải
thích, đùi hắn cùng trên lưng đều có mấy chỗ đao kiếm chém bị thương,
may mà chém vào không sâu, chỉ dùng dược thảo Thác Bạt Tuyệt Mệnh trên
đường hái trở về nhai nát đắp lên, rất nhanh liền ngừng chảy máu.
“Không…… Không có việc gì…… Ta…… Ta không lạnh……” Răng nanh đánh lập
cập, ta ráng chống đỡ trả lời, tận khả năng làm cho bản thân cuộn thành
một đoàn, dựa vào ma sát khiến thân mình ấm áp, vẫn còn cảm thấy lạnh,
liền hướng Thạch Thạch bên người nhích lại gần, thấp giọng hỏi:“Ngươi
đâu…… Ngươi…… Ngươi đau không?”
“Việc nhỏ.” Thạch Thạch chẳng hề để ý dùng quần áo xé rách quấn chặt
miệng vết thương, sau đó vươn tay cầm lấy bả vai của ta, lo lắng
hỏi,“Nhìn ngươi đi đường tư thế là lạ , bị thương làm sao? Làm cho ta
xem xem.”
Ta chết mệnh lắc đầu, một tay che mông một tay che xương sườn, đánh chết cũng không cho hắn xem……
Thạch Thạch không dám miễn cưỡng, chỉ đem mấy nhánh thảo dược lưu
thông máu tan vết bầm nhai nát, đắp lên nửa bên mặt ta đang sưng như đầu heo, ta cũng nhặt lên mấy nhánh thảo dược, chuẩn bị học theo nhai nát
đáp lên bụng…… Nhưng là mới cắn miếng thứ nhất, hương vị vừa tanh vừa
thối xốc lên mũi, ta bị nghẹn nước mắt đều thiếu chút nữa ra . Thạch
Thạch vội vàng một phen giật lấy, ném vào miệng bản thân, vừa nhai vừa
mắng:“Ngu ngốc! Mùi này là ngươi có thể chịu được ? Cẩn thận lại ói ra
nửa ngày!”
Thảo dược mang đến cảm giác mát từng trận, làm cho vết thương đau rát thư thái không ít, nhưng là cái mũi của ta bỗng nhiên có chút chua xót.
Thạch Thạch khó hiểu:“Ngươi lại làm sao vậy?”
Ta lắc đầu:“Đại khái là bị vị thuốc vọt tới .”
“Ngu ngốc.” Thạch Thạch cho ta một cái ánh mắt khinh bỉ quen thuộc,
sau đó kéo qua ta, ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói,“Nếu mệt, liền nằm
nghỉ ngơi một chút đi, đừng ngủ, ngủ sẽ lạnh hơn.”
Nhiệt độ cơ thể của hắn so với người thường cao hơn một chút, thực ấm áp, tựa như cái đại hỏa lò, thoải mái lại an tâm. Ta nửa khép mắt
nghiêng người nằm ở trên người hắn, phát sốt càng lợi hại, cả người buồn ngủ. Thạch Thạch liền ở bên tai ta tinh tế toái toái nói đến những
chuyện cũ lông gà vỏ tỏi trước kia, trèo cây hái quả dại, xuống sông bắt cá, học viết chữ, nướng gà, bắt thỏ…… Cuối cùng, hắn hỏi ta:“Lạc nhi,
ngươi muốn qua ngày như thế nào?”
Ta mơ mơ màng màng nói:“Trồng một vườn hoa, nuôi một sân gà con lông
xù xù, trước nhà phải trồng hai cây hoa đào, sau nhà khai nửa mẫu đất
trồng rau, trồng cây hoa cải dầu và dây mướp, đất trồng rau bên cạnh là
chuồng trâu và chuồng lợn, bên trong nuôi một con trâu to cùng mấy con
lợn , lễ mừng năm mới giết lợn ăn thịt, còn muốn làm cốm…… Cách đó không xa là ruộng nước phì nhiêu, một phần trồng lúa bán, lưu một phần chính
mình ăn, mỗi tháng theo quê nhà phụ nhân cùng đi lên miếu cấp Bồ Tát đốt 3 nén nhang, không cầu đại phú, không cầu đại quý, chỉ cầu bình an sống đến chín mươi chín.”
“Không cầu đại phú, không cầu đại quý, chỉ cầu bình an sống đến chín
mươi chín?” Thạch Thạch lập lại lời nói của ta một lần, bỗng nhiên cười
nói,“Tựa hồ cũng không sai……”
Ta vội vàng kéo tay Thạch Thạch, mơn trớn vết chai dầy hậu không
tương xứng với tuổi trên tay hắn, chần chờ một lát, khẩn cầu nói:“Ngươi
không cần đi báo thù được không? Giang hồ không tốt ngoạn, chúng ta cùng đi ẩn cư.”
Thạch Thạch vươn tay nắm lấy tay của ta, lộ ra một cái tươi cười sáng lạn vô cùng, thấp giọng đáp:“Hảo, ẩn cư không sai, làm ruộng nuôi lợn,
tự cấp tự túc……”
Nghe thấy hắn đồng ý, làm cho ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầu óc
cũng càng phát ra hôn trầm, cho nên hắn mặt sau còn có một câu cảm giác
không quá trọng yếu, không có nghe quá rõ ràng. Chỉ cảm thấy trên người
ấm áp , tâm cũng ấm áp , hoảng hốt, ta thậm chí sinh ra một loại thời
không ảo giác, có lẽ hai người có thể như vậy dựa sát vào nhau đến lâu
dài.
Không biết khi nào thì, Thác Bạt Tuyệt Mệnh đã trở lại, mang đến quần áo thay và đồ ăn, dược phẩm, lại cùng Thạch Thạch thì thầm vài câu lão
đại phu kia, Thạch Thạch nhíu mày cười lạnh hai tiếng, chưa nói cái gì.
Chúng ta sửa lại hành trang, lại ra đi. Đến thoáng bình an địa
phương, có thể nhóm lửa sau, ta uống thuốc, mở ra thùng dụng cụ dịch
dung, đại triển thân thủ, trước dùng