Duck hunt
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323793

Bình chọn: 9.00/10/379 lượt.

ạ.

Biểu tỷ lấy khăn mặt thay ta lau đi vết máu trên người, mợ dùng rượu

thuốc tẩy trừ miệng vết thương, đau khiến ta nhe răng nhếch miệng, kêu

rên từng trận, sau đó thoa thuốc trị thương, thay áo đã bị rách , lại đi ra nghe bà ngoại mắng.

Bà ngoại thật ra thiệt tình yêu thương Lâm

Lạc Nhi , vừa mắng vừa lau nước mắt, mợ mặc dù thấy chuyện không liên

quan mình, nhưng nàng trước giờ thanh danh hiền lành, ở bên cạnh an ủi

ôn nhu khuyên giải, vừa chọc cười ta, lại chọc cười lão thái thái, rất

là săn sóc. Nhưng thật ra biểu tỷ biểu muội tránh ở bên cạnh âm thầm

cười trộm, có chút vui sướng khi người gặp họa.

Một lát sau, truyền đến hai tiếng đập cửa thật mạnh, cậu co đầu rụt

cổ bị bà ngoại thúc dục, mới giả bộ vẻ mặt tươi cười đi ra mở cửa.

Phụ thân Thạch Thạch Lý Thiết Đầu, mang theo con trai, đứng ở ngoài cửa giống cái tháp sắt.

Ta lần đầu tiên thật sự đánh giá hai cha con, bọn họ bộ dáng thật

giống , đều là đôi mắt dài nhỏ, môi mỏng, răng khểnh, màu da như lúa

tiểu mạch. Nhưng khuôn mặt Thạch Thạch so với phụ thân có chút tinh tế

lại có thêm 1 đôi má lúm đồng tiền thật đáng yêu. Thiết Đầu đại thúc

trên mặt có vết sẹo, râu tóc đã lâu không để ý, có vẻ mặt dữ dằn, không

cần hoá trang cũng giống tội phạm, hơn nữa không thích nói chuyện, lại

một thân cậy mạnh, chẳng trách người trong thôn sợ hãi.

Thạch Thạch ngày thường thực kiêu ngạo, ở trước mặt phụ thân không dám ngẩng đầu, chỉ lén lút hướng bên này nhìn ta.

Thiết Đầu đại thúc trừng mắt nhìn con một cái, mở miệng :“Lạc nha đầu đâu? Bị thương nặng không?”

Hai mắt đỏ bừng, nắm tay còn gắt gao nắm sợi roi ngựa, không giận mà

uy, cậu sợ tới mức đem bà ngoại công đạo hết thảy bỏ sau đầu, cười làm

lành:“Không có gì, con nít nghịch ngợm, gãy hai cái răng, qua mấy tháng

liền mọc trở lại.”

“Như thế nào không nghiêm trọng!” Bà ngoại dắt ta đi ra ngoài, lau

lau nước mắt, ngẩng đầu trách mắng,“Con trai ngươi so với ngươi hồi xưa

còn muốn hơn! Nhìn xem khuôn mặt cháu ngoại ta, tương lai làm sao bây

giờ a?”

Thiết Đầu đại thúc đi tới, cúi người, nhìn vết thương của ta nửa ngày, bỗng nhiên mệnh lệnh:“Hé miệng.”

Ta xem xem bà ngoại, do do dự dự há mồm, cho hắn xem hai cái răng cửa bị rụng mất tiêu.

Thiết Đầu đại thúc trở nên càng dữ tợn , trong mắt lộ vẻ tơ máu,

khiến cho người ta sợ hãi. Hắn bỗng nhiên quay đầu, hung hăng vung roi

ngựa, hét to:“Quỳ xuống!”

Thạch Thạch lập tức thẳng tắp quỳ, cậu của ta cũng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi .

Thiết Đầu đại thúc nổi giận đùng đùng cầm roi ngựa giơ tay hướng

người Thạch Thạch đánh xuống, vừa đánh, vừa mắng:“Lớn lên như vậy, sách

không chịu đọc, học đường không đi, chỉ biết mỗi ngày đùa giỡn, mỗi ngày quậy phá, ta rõ ràng đánh chết ngươi còn thua kém súc sinh! Sau đó đi

xuống làm bạn với mẹ ngươi, cũng xong hết mọi chuyện!”

Thạch Thạch cắn răng, nắm chặt tay, mặc cho cha đánh như thế nào cũng không rên một tiếng.

Mới đầu mọi người đều cảm thấy roi của Thiết Đầu đại thúc kia là sấm to mưa nhỏ (nino : hình như ý là chỉ hung hăng hù dọa thực chất không có gì) lại cảm thấy đứa nhỏ này ngày thường nhiều trò, quả thật nên phạt một

chút, cho nên cũng chưa khuyên. Sau lại phát hiện không ổn, Thạch Thạch

quần áo lại thấm ra nhè nhẹ vết máu, mới hoảng hốt , chạy lại ôm cánh

tay Thiết Đầu đại thúc, liều mạng đoạt roi, e sợ cho hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh chết đứa nhỏ .

Bạo hành gia đình nghiêm trọng như vậy ở hiện đại phải gọi cảnh sát . Ta bình thường nhìn Thạch Thạch không vừa mắt, giờ phút này cũng sợ

hãi, đành phải đi theo mọi người đi lên ngăn đón, dùng tiếng nói hút gió cầu tình :“Thúc thúc tha thứ Thạch Thạch lần này đi, hắn về sau không

dám nữa .”

Thạch Thạch chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Thiết Đầu đại thúc nhìn đứa con trai quật cường, rốt cục vẫn ngừng

tay. Hắn ngẩng đầu, từ từ nhắm hai mắt thở dài một hơi, bỏ roi, sờ sờ

đầu của ta, khàn khàn nói:“Lạc nha đầu ngươi biết, Thạch Thạch thuở nhỏ

không có mẫu thân dạy, ta lại bận rèn sắt kiếm tiền, không có dạy hắn

cho tốt, thường tùy hứng làm bậy, thật sự là ta không làm phụ thân tốt,

sau này sẽ hảo hảo quản thúc, không cho hắn tiếp tục như thế……”

“Quên đi quên đi, việc đã đến nước này, nhưng thật ra ngày sau Lạc nha đầu làm sao bây giờ ?” Bà ngoại thở dài lắc đầu.

Thiết Đầu đại thúc nghĩ nghĩ, xoay người nói với bà ngoại :“Để Lạc

nha đầu dưỡng thương cho tốt, không cần nghĩ xa, chuyện này chúng ta có

thể thương lượng.”

Sau đó bọn họ lục tục vào nhà nghị sự, ta muốn đi theo, lại bị mợ

đuổi ra ngoài, nói đại nhân bàn chuyện không liên quan tới con nít , đi ngủ sớm một chút.

Ta đứng ngây một hồi, thấy Thạch Thạch còn quỳ trên mặt đất không

đứng dậy, trên người vết máu loang lổ, sợ hắn bị uốn ván, liền đem rượu

thuốc lại, kêu hắn cởi áo, xử lý vết thương.

Thạch Thạch nhăn nhó nửa ngày, mới chịu cởi áo, ta thấy những vết roi đều sưng đỏ, giống như con rết, tung hoành trải rộng, vài chỗ da tróc

ra, nhìn đều cảm thấy thật khủng bố, rượu thuốc vừa thoa lên, hắn nắm

chặt tay làm các đố