Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323843

Bình chọn: 10.00/10/384 lượt.

là một tiểu tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương

mặt trẻ con đáng yêu, cười tủm tỉm đi đến trước mặt ta, nhìn trái nhìn

phải đã đời, đưa ra một cái gói nhỏ:“ Thiếu chủ của chúng ta đưa cho

ngươi.”

Thánh mẫu kia còn chưa chịu yên? Ta lui ra sau hai bước, khoát khoát

tay nói:“Ngươi nhận sai người, ta và thiếu chủ của các ngươi không có

quen biết.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu tử cúi người, lại nhìn mặt của ta, lưu

loát nói,“Thiếu chủ đã nói thật sự rõ ràng, trừ phi các ngươi còn có một vị cô nương trên miệng và mũi có vết thương, thiếu hai cái răng cửa,

kiểu tóc sọc sọc một nửa giống vỏ dưa hấu, nếu không không có khả năng

nhận sai.”

Ta nhanh chóng thầm điểm danh các tiểu cô nương trong thôn một lượt, thật đúng là tìm không ra cái thứ hai……

“Cầm! Đừng có không biết tốt xấu! Gia không rảnh cùng ngươi đùa giỡn! Còn phải đi làm việc khác!” Người của Nam Cung thế gia ở gần đây danh

khí rất lớn, hạ nhân giữ cửa của bọn họ đều có thể diện còn hơn chủ nhà ở nông thôn, tiểu tử kia đợi nửa ngày, thấy ta không nhận, bắt đầu hết

kiên nhẫn, khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần cũng giả bộ hết nổi nữa,

liền đem cái gói nhét vào tay ta, cũng không thèm quay đầu lại đi mất.

Nam Cung thế gia cách nơi này hơn hai mươi dặm đường, người ta cũng

sẽ không cho ta vào cửa, cho nên lễ vật này không muốn cũng phải nhận.

Ta thừa dịp người nhà không có ở bên cạnh, tự mở cái gói ra xem, bên

trong có một hộp thuốc bôi thơm ngào ngạt, một hộp hoa quế cao tinh xảo, một hộp đường khối, còn có một phong thư.

Thư đúng là của Nam Cung Minh viết , chữ viết non nớt, cũng rất đoan

chính, trên bìa viết Lâm Lạc Nhi thân khải, nhưng ta cảm thấy hắn không

nghĩ qua Lâm Lạc Nhi có biết chữ hay không…… May mắn chữ viết của thế

giới này tương tự tiếng Trung, ta lại thường xuyên đi Hongkong mua bản

gốc manhua Đài Loan và tiểu thuyết đam mĩ (nino: oh yeah thì ra bạn í cũng là…), cũng quen đọc phồn thể viết hàng dọc.

Trong thư viết, Nam Cung Minh thật lo lắng cho thương thế của ta,

cũng cảm thấy thật có lỗi vì không thể xin phụ thân cứu ta ra khỏi khổ

hải, tặng linh dược đặc hiệu trị vết sẹo cho ta dưỡng thương, tương lai

sẽ tìm biện pháp hỗ trợ, không cho bà ngoại cùng mợ đánh chửi bé gái mồ

côi đáng thương là ta.

Phi! Ánh mắt nào của hắn nhìn ra ta chịu đủ khi dễ ? Hơn nữa trên đời này người chịu khổ chịu sở nhiều như vậy, khất cái ven đường cũng rất

nhiều, hắn vì cái gì chỉ đeo theo ta? Não tàn là loại bệnh cũng cần trị!(nino: sao lại nói Tiểu Minh như thế >_<)

Không hiểu vì sao Nam Cung Minh càng tới gần, ta lại càng nổi da gà.

Nhất là nhớ tới tình tiết trong nguyên tác, đem nữ nhân mình thích nhốt

lại, hoặc trói lại tìm mọi cách làm nhục, chỉ vì phát tiết dục vọng nam

nhân, thấy thế nào tinh thần của hắn cũng không bình thường.

Bị nam nhân thích là hài kịch, bị nam nhân điên thích lại là bi kịch.

Ta nhìn thân hình mới 8 tuổi của mình, nghĩ đến tương lai không tiền

không quyền không thể lực, chỉ cảm thấy tình cảnh âm trầm đáng sợ, tâm

cũng âm trầm đáng sợ.

Buồn bực phe phẩy phong thư, phát hiện bên trong còn có tờ giấy, mở

ra xem, là tờ ngân phiếu hai trăm lượng, còn ghi chú nói là cho ta mua

son phấn nước hoa, kêu ta đừng tô son lộn xộn trên mặt.

Tiền, đúng là đồ tốt, mặt của ta nháy mắt phát sáng. Trong lòng bàn

tính bùm bùm khởi động, bắt đầu suy tính so sánh các triều đại, nhớ rõ

Đường triều một lượng bạc ước chừng tương đương hai ngàn đến bốn ngàn

nhân dân tệ, Bắc Tống sáu trăm đến một ngàn ba trăm, Minh triều sáu trăm đến tám trăm, Thanh triều một trăm rưỡi đến hai trăm rưỡi. Cho dù thấp

nhất, hai trăm lượng bạc cũng ước chừng giá trị 3 vạn tệ! ruộng đất có

thể mua không ít, phòng ở cũng có thể xem mấy gian !

Nam Cung thế gia thực sự có tiền! Nam Cung Minh còn tuổi nhỏ thật sự là danh tác a! Tiền chạy trốn cuối cùng đã có!

Nhưng là…… Vạn nhất đây là tiền bán mình làm sao bây giờ?

Ý nghĩ hưng phấn bị nước lạnh dội vào, ta rối rắm nửa ngày, quyết

định trước vụng trộm đem tiền giấu đi, về sau tìm xem có chỗ nào có thể

đầu tư, hoặc là xa chạy cao bay, chạy đến chỗ Nam Cung Minh tìm không

thấy, nói vậy lấy nhà bọn họ tiền tài quyền thế, cũng sẽ không so đo hai trăm lượng.

Làm người tính kế đến tận đây, khiến ta cảm thấy bi ai vì tốc độ bại

hoại tư tưởng đạo đức của mình, nhưng không thể ngăn cản quyết tâm quỵt

nợ vô sỉ của ta.

Về phần đồ của Nam Cung Minh đưa, nhất là thuốc trị thương, ta không

cần , cũng không tính mang về nhà, làm cho bà ngoại bọn họ thêm suy

nghĩ. Vì thế ở trong thôn vòng vo vài vòng, chỉ nhìn thấy Thạch Thạch

nhăn nhăn nhó nhó ngồi ở trong nhà, đang cố gắng đưa tay ra sau, muốn

thoa thuốc trên lưng.

“Cha ngươi không ở nhà à? Sao tự mình thoa thuốc?” Ta chưa thấy ai

như đứa nhỏ này, liền đi qua, đem hai hộp đồ ngọt nhét vào trong tay

hắn,“Người ta cho , ta không thích ăn, cho ngươi bồi bổ thân mình.”

“Ngày mai là chợ phiên, cha bận bán dao và nông cụ, việc nhỏ này ta

cũng lười gọi ,” Thạch Thạch nhận cái hộp, lấy một miếng nhỏ, liếm liếm, hồ nghi hỏi,“Ngươi sao tự nhi


Old school Easter eggs.