Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323905

Bình chọn: 7.00/10/390 lượt.

ràng, Thạch Thạch

rốt cục giận, đứng lên liền nhảy cửa sổ đi ra ngoài, vừa đi vừa

nói:“Ngươi nghĩ rằng ta thèm vào à? Thật không biết xấu hổ ! Hôm nay tới là vì một cái nhân tình thôi!”

Nhìn cái tên thật không tự nhiên kia, ta rốt cục nhịn không được cười ra tiếng , khoát khoát tay nói:“Không dám, không dám.”

Thạch Thạch tức giận đến làn da màu lúa tiểu mạch đều biến thành màu

đỏ , hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hồ nghi hỏi:“Ngươi sẽ không ngốc đến nỗi cố ý làm cho vết thương có sẹo , ép ta cưới ngươi chứ?!”

Ta tiếp tục lắc đầu:“Sẽ không, sẽ không! Con gái thích nhất là làm đẹp.”

“Nhưng ánh mắt của ngươi……” Thạch Thạch thực không tín nhiệm hai mắt nhìn ta, tuy nhiên vẫn chạy.

Ta xem bộ dạng bối rối của tiểu quỷ kia, cất tiếng cười to, cười nửa

ngày sau, bỗng nhiên cảm thấy chuyện hắn lo lắng…… Kỳ thật không phải

không có lý ……

Nhà Lí Thạch Thạch nhiều thế hệ đều là thợ rèn, tay nghề rất tốt,

thái đao và nông cụ cha hắn làm ra đều bán rất đắt, mọi người tranh nhau mua, trong nhà còn có vài mẫu ruộng, một con trâu, hai con ngựa, tuy

không phải phú quý, nhưng là có thể tính là dư dả. Thạch Thạch tương lai sẽ kế thừa phụ thân, học được nghề rèn tổ truyền, hắn sức lực mạnh,

thân thể tốt, tương lai vô luận là nạn đói vẫn là bạo động, đi theo tên

có tay nghề khẳng định sẽ không bị chết đói.

Phương thức hiếu thuận ở cổ đại cùng hiện đại bất đồng, ngỗ nghịch

là trọng tội, bình thường trong gia đình việc lớn việc nhỏ đều do cha mẹ chồng định đoạt, quy củ lại nhiều, con dâu bị đánh mắng cũng phải chịu

đựng, Thạch Thạch còn nhỏ đã mất mẹ, lại là con trai độc nhất, gả đi

không lo mẹ chồng đối xử tệ, cũng không cần xem sắc mặt người khác. Phụ

thân tuy rằng bộ dạng dữ dằn, lại chưa từng đánh vợ một ngón tay, bình

thường là cái hồ lô suốt ngày không mở miệng, nông nhàn uống hai bầu

rượu, uống xong liền ngủ, chưa từng nghe qua có cái gì tật xấu, ở cổ đại đã xem như là trượng phu tốt khó tìm. Thạch Thạch tốt xấu cũng bị phụ

thân hun đúc, bình thường bị ta chọc giận, cũng chỉ nói vài câu khó nghe , không hề động thủ đánh người.

Hơn nữa nông gia nhà nghèo, không có nạp thiếp, hai bác của ta gả đi

xa không có con trai, cũng chỉ về nhà chính bế một đứa về nuôi……

Trọng yếu hơn là tên cùng xuất thân của hắn, cùng nam chủ trong Tiểu

Bạch văn không có một chút liên quan! Quả thực chính là nam nhân điển

hình ở cổ đại! Hảo hảo bồi dưỡng vài năm, tương lai gả đi làm nông phụ, ở nhà thêu hoa, dệt vải, chăm sóc con cái, dùng một chút tri thức hiện

đại kiếm một ít tiền, nuôi thêm mấy con heo, chăm sóc vài mẫu ruộng ,

chẳng phải khoái hoạt?!

Hảo! Thạch Thạch chủ ý thật sự tốt quá!

Trong không gian vang vang tiếng chó sủa, ta nhìn thân ảnh nho nhỏ đang trèo tường, trong lòng lại thêm vài phần tà ác tính kế.

Nghĩ tới Lý Thạch Thạch, vuốt ngân phiếu của Nam Cung Minh, ta lăn

qua lộn lại cả đêm không ngủ , ngày hôm sau thu thập chỉnh tề, cầm bánh

bao tự tay làm chạy tới nhà Thạch Thạch, giả bộ tươi cười hiền lành,

chuẩn bị thiết lập quan hệ tốt.

Thiết Đầu đại thúc đang ở cửa rèn sắt, ta lập tức thay đổi chủ ý,

đem bánh bao hiếu kính cấp cha Thạch Thạch, lại ngọt ngào kêu hai tiếng, lấy lòng cha chồng tương lai.

“Hắc, Lạc nha đầu cũng thật chịu khó làm việc a, sáng sớm đã xuống

phòng bếp, nghe nói gần đây còn luyện nữ hồng? Cũng đừng cố sức , cẩn

thận đừng làm hỏng mắt,” Thiết Đầu đại thúc cười rộ lên vết sẹo trên mặt khẽ động, thoạt nhìn còn dữ dằn hơn khi không cười, nhưng khẩu khí cũng rất vừa lòng , hắn gọi Thạch Thạch ra, hỏi ta,“Lạc nha đầu, hôm nay Kim Thủy trấn nghe nói có hí kịch để xem, ta tính mang Thạch Thạch, ngươi

muốn theo xe ngựa cùng thúc đi chơi không?”

“Đám con gái đều là phiền phức! Đi hai bước liền kêu khổ kêu mệt, đến lúc đó đi không được làm sao bây giờ? Ừ…… Đồ ăn có hương vị rất tốt,

chỉ có da bánh hơi dầy, tay nghề của xú nha đầu cũng không tệ lắm.”

Thạch Thạch vừa ăn bánh bao ta đưa, vừa khinh bỉ thể lực của ta.

Thiết Đầu đại thúc thô bạo gõ đầu hắn 1 cái:“Người ta đi không được,

ngươi không biết tìm chỗ cho người ta nghỉ ngơi sao? Uống chút nước

đường, ăn cái bánh trôi! Ngắm chút hoa đào, cái gì cũng được! Chạy lung

tung khắp chốn làm cái gì?”

Thạch Thạch xoa đầu phản bác:“Ta không thích ngắm hoa! Chỉ Đám con gái mới thích cái đó! Còn không bằng đi coi khỉ!”

Thiết Đầu đại thúc tức giận lại gõ hắn cái nữa, khuyến mãi đạp thêm

một cước:“Lão tử làm sao nuôi ra được con khỉ ngu ngốc như ngươi?!”

Thạch Thạch bị đánh đau, rốt cục yên tĩnh, không dám cùng phụ thân tranh luận.

Ta hoà giải:“Khỉ nhìn cũng đẹp mà.”

Thạch Thạch vừa lòng thỏa hiệp.

Ta đi vào thế giới này, chưa rời đi Lý gia trang nửa bước, khó được

có cơ hội đi bên ngoài khảo sát giá hàng cùng dân phong , sao có thể bỏ

qua. Vì thế trở về báo cho bà ngoại biết, bà rất thích ý cho ta cùng

Thạch Thạch trao đổi cảm tình nhiều một chút, liền đồng ý, còn kêu ta

mặc váy hoa vào lễ mừng năm mới, còn hào phóng cho hai lượng bạc vụn mua đồ.

Ta trở về gian phòng đem bạc cùng ngân phiếu bỏ vào hà bao nhỏ, giấu


Polaroid