
nữ, bị hủy dung sau này làm sao tìm nhà chồng……” Tiểu Vương
quản sự lải nhải*, vốn định tiếp tục thuyết giáo, may mắn Lý quả phụ
gọi, hắn e sợ có chuyện sai lầm, liền vội rời đi, không lý luận nữa.
Ta lau mồ hôi, quay đầu lại.
Mặt của Thạch Thạch đã sắp đen , hắn dùng một tay nắm ta vốn đang
muốn chạy trốn kéo vào ngõ nhỏ, tay còn lại nắm hai cổ tay ta, hung hăng đặt cố định trên vách tường.
“Không cần làm xằng bậy! Cẩn thận ta nói cho cha ngươi!” Thạch Thạch
so với ta cao hơn nửa cái đầu, cúi xuống cái bóng hoàn toàn che phủ, hơn nữa hai tay không thể động đậy, làm cho ta rất áp lực, đành phải tiếp
tục dùng cáo trạng đến uy hiếp.
“Câm miệng!” Thạch Thạch cúi đầu, dùng cái tay kia cố định đầu ta,
sau đó đem cái mũi để sát vào bên miệng ta, môi cơ hồ hôn lên cằm, sau
đó ngửi lại ngửi, ta thiếu chút nữa nghĩ đến hắn….., muốn hô phi lễ, hắn mới ngẩng đầu, phẫn nộ chỉ trích,“ Trên vết thương của ngươi quả nhiên
không có mùi thuốc! Vì cái gì không bôi?!”
“Này……” Sự thật xảy ra trước mắt, ta từng trận chột dạ, do dự tìm cớ.
Thạch Thạch nhìn chằm chằm ánh mắt của ta một hồi, lại bỗng nhiên
quay đầu đi chỗ khác, do dự nửa ngày sau, nhỏ giọng hỏi:“Nha đầu ngốc,
ngươi thật sự thích ta đến vậy? Muốn cố ý làm cho vết thương có sẹo ?”
Ngày xuân mát mẻ, trên trán ta lại thấm ra hai hột mồ hôi.
Thạch Thạch vấn đề này thật sự khó trả lời, vì để tránh tình tiết
trong nguyên tác, tâm tư ta là có một chút muốn bồi dưỡng hắn thành
trượng phu tương lai. Nhưng tên này trừ bỏ bộ dáng bên ngoài còn có vài
phần đáng yêu, suốt ngày nghịch ngợm gây sự, đánh gà đuổi chó, hoành
hành ngang ngược, chữ to còn không đọc được, gặp chuyện chỉ thích dùng
sức mạnh, thật sự không phải hình mẫu của ta.
Hơn nữa ta xuân xanh đã hai mươi mốt tuổi, tinh thần bình thường,
thẩm mỹ bình thường, tuyệt không có khuynh hướng luyến đồng, muốn ta
thật lòng thích con nít 8 tuổi, cùng với hắn nói chuyện yêu đương…… Cho
dù ta muốn làm quái tỷ tỷ, cũng làm không nổi.
“Làm sao vậy?” Thạch Thạch cau mày lại hỏi một lần, thanh âm bất mãn.
“Ta đương nhiên thích ngươi!” Người ta nên vì thực tế mà bỏ qua
nguyên tắc, cân nhắc mãi, ta cuối cùng vẫn là quyết định không biết xấu
hổ .
Thạch Thạch quét nhanh ánh mắt ta vài lượt, bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng bên phải cong nhẹ , khẽ cười, hàm răng sáng như tuyết, hắn nhấn
từng chữ từng chút một nói:“Ngươi! Lừa! Ta!”
“Tuyệt đối không có!” Đối mặt cặp con ngươi trong suốt kia, lương tâm vốn không nhiều lắm bắt đầu khảo vấn linh hồn của ta, cảm giác tội lỗi
khi lừa gạt tình cảm của con nít bắt đầu dâng lên, làm cho ta bình
thường rất ít nói dối, càng thêm bất an.
“Vịt chết còn mạnh miệng!” Thạch Thạch tựa hồ càng phẫn nộ hơn bình
thường, các đốt ngón tay siết lại kêu răng rắc, hắn nhịn không được vươn tay nhéo hai má ta, hung hăng bóp nhẹ vài cái, sau đó lại gần nói,“Đừng cho là ta không chú ý, nha đầu chết tiệt nhà ngươi tròng mắt loạn
chuyển, tuyệt đối là đang tính kế! Nói mau! Ngươi đến tột cùng là có ý
gì?!”
Tuy nói con nít cổ đại trưởng thành sớm, không dễ lừa, ta như vậy
cũng không ngờ lại bị khẩu khí nói chuyện của hắn chọc giận, lật bài
ngửa:“Ai muốn gả cho ngươi! Muốn bôi thuốc hay không là chuyện của ta,
ta quả thật không thích ngươi, cho dù có sẹo , ta cũng không gả cho
ngươi, vậy được chưa?”
“Ai muốn ngươi thích?! Nói thử xem ngươi không đánh tự khai! Ít tự
cho là đúng đi! Lão bà tương lai của ta khẳng định là mỹ nhân hiền lành! Ai thèm người quái dị! Cho dù ngươi khóc lóc đòi gả, ta cũng không
cưới!” Thạch Thạch căm giận tự nhiên bỏ tay ra, xoay người bước đi.
Kế hoạch thất bại, ta buồn bực nhún nhún vai, nhỏ giọng than thở:“Không cưới thì không cưới, cùng lắm thì tìm dự phòng.”
Thạch Thạch mới vừa đi đến đầu ngõ, lập tức quay đầu khinh bỉ:“Ta ghét nhất loại nữ nhân như ngươi!”
==========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ…… Không muốn động… Trên đường trở về, Thạch Thạch nghiêm mặt, không nói chuyện với ta,
Thiết Đầu đại thúc cảm thấy 2 đứa nhỏ là lạ, nên mua một gói hạt dẻ ngào đường cho chúng ta, có ý đồ giải hòa.
Thạch Thạch ăn thì ăn, vẫn không nói lời nào.
Ta có chút hối hận, đã lớn như vậy, nói
chuyện làm việc vẫn dễ xúc động như thế, cùng một tiểu hài tử so đo làm cái gì? Hắn không hiểu chuyện, còn ta vẫn còn nhỏ sao? Nếu bỏ lỡ việc
hôn nhân rất tốt này, tương lai muốn tìm một người không vất vả phải
trông mong vào vận khí a.
Người thành công không chỉ IQ cao, EQ cũng phải cao, nói chuyện làm
việc cần suy nghĩ chu đáo, tinh tế. Tính ra, IQ của ta bình thường, EQ
cũng thấp đủ đòi mạng, tổng kết không thể phóng nhãn đại cục, học không
được như người khác thần cơ diệu toán, vân đạm phong khinh mấy chiêu
liền giải quyết toàn bộ sự tình thật thỏa đáng.
Chẳng trách ngoại trừ làm lớp trưởng ở Tiểu học, ta không làm chức vị nào khác, thật sự là thất bại. Nếu là nhân vật chính ở cổ đại cũng tính là nhân vật lãnh đạo đi. Vậy mà ta ngay cả một tên tiểu quỷ đều cãi
không xong , xứng đáng là mệnh cho lão bản b