
kĩ trong người, hỉ hoan vui mừng leo lên xe ngựa của Thiết Đầu đại thúc, cùng Thạch Thạch ngồi ở chỗ để đồ sắt, theo tiếng chuông ngựa trong
trẻo, đi trên đường núi xóc nảy, chậm rãi đi tới phía tây.
Đi dọc theo đường núi hồi lâu, người đi đường càng ngày càng nhiều.
Lưng đeo gùi , dắt đứa nhỏ , khiêng cái túi …… đều cùng đi về một hướng. Lính thủ thành kiểm tra xe ngựa xong, chúng ta đi vào Kim Thủy trấn,
bên trong kiến trúc đa số là nhà gỗ và đá, Chen chúc tiểu lâu hai tầng
màu đỏ, ngõ nhỏ đi vào đại trạch viện nhà giàu, khắp nơi dương liễu xanh mướt, hoa đào nở hoa rực rỡ.
Làm xiếc tạp kỹ, bán cao da chó , thầy tướng số , bán tranh , còn có
các quầy hàng ăn vặt hai bên đường, hỗn hợp tiếng chiêng trống điếc tai
inh ỏi, ồn ào náo nhiệt, chỉ có hai con mắt đúng là xem không đủ. Nhìn
thấy cái gì không hiểu, liền lôi kéo Thạch Thạch không ngại học hỏi kẻ
dưới.
“Nha đầu ngốc, làm sao cái gì cũng không biết?” Thạch Thạch miệng nói vậy nhưng cũng cao hứng phấn chấn làm lão sư cho ta, nhất ngũ nhất thập giảng giải.
Thiết Đầu đại thúc mua hai xâu mứt quả, kêu chúng ta ở trong phạm vi
hai mươi thước ngoan ngoãn chờ hắn bán xong, không cho đi xa. Sau đó tìm cái quầy hàng, cắm cờ Lý gia thiết khí, đem đồ bày ra, lập tức có khách quen lại chọn hai thanh.
“Đừng đi, lạc bây giờ.” Thạch Thạch gắt gao kéo tay của ta, không
chịu buông ra, sau đó giống cá chạch chui tới chui lui, nhìn tiểu ca để
tảng đá ở trên ngực đập vỡ, xem xiếc khỉ, lại nhìn người nắn tò he, đứng ngoài tiệm vịt nướng hít hít vài cái, còn thường thường trở về báo bình an cho phụ thân, không bao lâu ta bước đi hết nổi.
“Vô dụng.” Thạch Thạch đang cao hứng, thầm oán hai câu, nhưng vẫn dừng lại, lôi kéo ta tìm chỗ nghỉ chân.
Vì trấn an tâm tình buồn bực của hắn, ta mời hắn đi đến sạp đậu hủ, rất hào phóng phất tay:“Tùy tiện ăn! Ta mời khách!”
Đồ ăn cổ đại màu sắc tự nhiên, hương vị đậu hủ vừa đậm vừa thơm, hơn
nữa chất lượng mười phần, đáng tiếc bụng con nít không đủ lớn, hơn nữa
vừa mới ăn xâu mứt quả, cho nên xong một chén ta vuốt tròn vo bụng,
Thạch Thạch cũng đã yên lặng ăn 3 bát……
“Ngươi no chưa?” Ta có chút lo lắng.
Thạch Thạch buông bát, nhìn xem sắc trời, vừa lòng liếm liếm môi nói:“Quên đi, chừa nửa bụng chút ăn cơm trưa.”
Ta lăng lăng nhìn cái bụng bằng phẳng của hắn hồi lâu, sờ sờ túi tiền nhỏ, kêu tính tiền.
“Hắc ~ tiểu tử ăn được, trách không được bộ dạng khỏe như vậy!” Đại
nương bán đậu hủ lắc lắc cái mông mập mạp đi tới, dọn bốn bát trên bàn
chúng ta, trên mặt cười như nở hoa,“Tổng cộng hai lượng bạc.”
“Hai lượng?” Ta hét rầm lên, nửa lượng bạc một chén đậu hủ, nàng còn không bằng chém!
“Làm sao vậy?” Đại nương thực thực hoang mang.
“Làm sao vậy?” Thạch Thạch cũng thực hoang mang, bất quá hắn rất
nhanh liền nhìn ra, cảnh giác nhìn ta, nhỏ giọng hỏi,“Ngươi đừng nói
không mang tiền, muốn ta ăn cơm trắng chứ?”
“Chờ,” Ta đối đại nương làm cái thủ thế, sau đó kéo Thạch Thạch vào
một góc, thấp giọng hỏi,“Nhà này phải hắc điếm không? Không phải thấy
hai chúng ta là con nít, cố ý nâng giá tiền? Ngươi lén chạy đi gọi cha
ngươi lại cho nàng nhìn một chút!”
Thạch Thạch cau mày một hồi nói:“Không hắc đâu, năm ngoái đậu hủ là 4 tiền một chén, năm nay nghe nói vài huyện phía đông đều mất mùa, giá
lương thực tăng chút, lên tới 5 tiền một chén cũng bình thường .”
Nan…… Chẳng lẽ thế giới này đậu nành đặc biệt quý giá? Trách không được người này một hơi ăn tam bát.
Ta u oán nhìn Thạch Thạch, lại nhìn đại nương đã bắt đầu hết kiên
nhẫn, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cường long không áp địa đầu
xà, vẫn ngoan ngoãn trả tiền .
Nặng nề đi trà lâu nghe kể chuyện, Thạch Thạch còn kỳ quái ta vì cái
gì tâm tình bỗng nhiên kém, khất cái bên cạnh xướng làn điệu ‘hoa sen
rụng’, qua chân, cầm trong tay chén bể, cây gậy trúc, cùng mọi người xin tiền thưởng. Thấy hắn xướng dễ nghe, người cũng đáng thương, một thương nhân đại thúc, tùy tay lấy ra khối bạc vụn ném vào trong bát, còn có
vài thiếu niên du ngoạn cũng khẳng khái cho tiền, khối bạc lớn nhỏ đều
ném xuống, trong đó còn kèm theo ngân phiếu mười lượng.
Ta rốt cục cảm thấy không ổn, lặng lẽ kéo Thạch Thạch:“Vì sao bọn họ không dùng tiền đồng để thưởng?”
Thạch Thạch kỳ quái nhìn ta:“ Tiền đồng là cái gì?”
Ta cảm thấy mình sắp điên rồi, lập tức bỏ tay hắn ra, lao khỏi trà lâu, chạy đến chợ, hỏi giá khắp nơi.
“Mứt quả một lượng bạc hai xâu! Tiểu muội muội đến mua một cái đi!”
“Gà nướng thơm ngào ngạt đây, một con 15 lượng!”
“Hoa quế cao 8 lượng bạc một cân.”
“Này, đồ cổ trên giá mỗi kiện đều trị giá hơn vạn lượng bạc! Tiểu nha đầu mau cút! Làm vỡ ngươi thường không nổi!”
“……”
Ta trường kỳ ở diễn đàn nghiên cứu kịch truyền hình lịch sử cùng tiểu thuyết cười nhạo giá hàng nhầm lẫn, nữ chính trong Tiểu Bạch văn chút
chút lấy ra ngàn vạn lượng bạc chọi người, hôm nay lại bị sự thật hung
hăng đùa giỡn một phen. Nghĩ đến tri thức lịch sử vẫn là niềm kiêu ngạo
của ta không hề ăn khớp khiến ý thức trong phút chốc hóa thành băng hàn.
“Tránh ra tránh ra, đừng cản đ