
ường.”
Đầu bên này, mấy đại nương vui sướng dắt đứa nhỏ, dẫn theo mười cân
bạc, cùng trượng phu thương lượng cần mấy thước vải bông, mua mấy cân
dầu vừng.
Đầu bên kia, Tiểu ca bán son phấn buông trọng trách, đi vào tiền trang đem 1 bao bạc vụn đổi thành ngân phiếu.
Hết thảy giống như thực không ổn, hết thảy lại giống như thực hợp lý.
Bạc thay thế tiền đồng trở thành đơn vị lưu thông, vàng thay thế địa
vị của bạc, các loại kim phiếu ngân phiếu bốn phía thông hành, thị
trường đồng dạng phồn hoa.
Ta rốt cục nhớ tới nguyên tác, nam chủ mua đồ vật này nọ đều là mấy trăm mấy ngàn lượng bạc.
Ta vẫn nghĩ đến kia bất quá là cái chê cười… Ánh nắng chói chang làm cho ta nhìn không rõ sắc trời, cổ thành chỗ
nào cũng giống nhau, người qua lại cũng giống nhau, ta chưa bao giờ có
cảm giác giống như bây giờ, như rơi vào mê cung không biết lối ra.
Ta chán ghét thế giới này.
Cho tới bây giờ, từ ngày đầu tiên đã bắt
đầu chán ghét, ta cảm thấy nơi này mọi người đều là giả, mọi vật đều là
hư cấu, cái gì cũng không hợp lý, cảm tình cũng không đáng tin .
Mà cảm giác chán ghét này càng lúc càng mãnh liệt.
Có phải trong lúc thương tâm, không tự chủ được sẽ nhớ tới mẹ? Muốn
hỏi mẹ ta phải làm sao bây giờ, nhưng mẹ đã sớm không thể nói cho ta
biết đáp án nữa rồi.
Sống mũi bắt đầu cay cay, ta muốn về nhà, nhưng không có ai ở nhà chờ ta về, ở thế giới kia ta ở trọ một mình, ở Lý gia trang vẫn là một
mình, ở đâu cũng đều như nhau.
Cho nên nước mắt của ta cuối cùng cũng không rơi xuống.
“Này……” Có người lấy tay chọc vào lưng của ta, nói giỡn,“Xấu nha đầu, ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp tự nhiên bày ra gương mặt này, cho dù ta ăn 3 bát đậu hủ, cũng không khiến cho ngươi đau lòng muốn chết như vậy
chứ?”
“Bị nắng chói mắt.” Ta nhu nhu mặt, khôi phục biểu tình như bình thường.
“Bậy bạ, vừa rồi rõ ràng là muốn khóc,” Thạch Thạch nhìn ta nửa ngày, vỗ vỗ bả vai, “Đứa ngốc, khó được đi ra ngoài chơi, có cái gì mất hứng
bỏ qua một bên đừng nghĩ nữa, chút nữa ta mời ngươi ăn hạt thông ngào
đường, khỏi bị nói là chiếm tiện nghi của con gái.”
Ta miễn cưỡng nở nụ cười:“Cẩn thận ta ăn cho ngươi hụt cả vốn.”
“Ngươi nghĩ rằng ta keo kiệt giống đàn bà sao? Ăn hết mình được rồi!” Thạch Thạch thực khinh thường,“Nắm tay của ta cho chắc! Nếu không bị
người xô đẩy đừng có khóc!”
Nhìn hắn vẻ mặt đứng đắn bắt chước khí khái người lớn, ta rốt cục nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
“Tay của ngươi thật nhỏ.” Thạch Thạch nói thầm, đưa tay kéo lại, mười ngón lần lượt đan xen, hai tay cầm thật chặt.
Trong lúc đó, không nghĩ tới bên cạnh cửa hàng son có một thiếu niên
quen mặt đi ra, gọi ta lại:“Là…… nha đầu hí khúc* ở Lý gia trang phải
không? Kiểu đầu này thật là đặc sắc, từ thật xa cũng nhìn thấy ngươi .”
Ta dừng lại, phát hiện hắn đúng là cái tên được Nam Cung Minh lệnh
đem đồ tặng ta, chạy nhanh trốn phía sau Thạch Thạch, làm rùa đen rụt
đầu.
“Trốn cái gì? Nhát gan như vậy, gia cũng sẽ không ăn ngươi, thật sự
là cả ngày làm mặt khổ qua, chẳng trách thiếu chủ lần trước nói ngươi
đáng thương , hiện tại nhìn thấy, thật sự là mệnh trời sinh chịu khổ
chịu tội,” Thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục phân phó trong
điếm,“Lưu quả phụ, son như cũ lấy bảy mươi hộp, bột nước ba mươi hộp,
hạt châu các màu 1 cân, còn có mười bộ trang sức bằng bạc, chọn cho ta
loại tốt nhất, nếu để ta tra ra là thứ phẩm, ta không để yên đâu .”
“Tiểu Vương quản sự, chúng ta cung cấp hàng cho Nam Cung thế gia
nhiều năm như vậy, khi nào thì có vấn đề? Ngài thật sự là cẩn thận a……”
Trong điếm một phụ nhân đi ra, trên đầu cắm ngọc trâm hoa lan, tai đeo
hạt châu, trên mặt có vài phần phong lưu, nàng nhìn ta cùng Thạch Thạch, cười nói,“Nha đầu kia bộ dạng không tệ, ánh mắt thủy linh, sao đầu tóc
lại như vậy? Trên mặt còn bị thương?”
Nghe thấy nàng bình luận, ta càng thêm co đầu rụt cổ, kéo Thạch Thạch đi.
“Tiểu cô nương thẹn thùng .” Lí quả phụ vỗ tay, cười thực vui vẻ,
nàng nháy mắt với tiểu Vương quản sự, thuận tay từ trong một cái rổ lấy
ra đóa hoa đỗ quyên nhỏ màu vàng, đưa cho ta,“Nếu là người quen của tiểu Vương quản sự, tỷ tỷ cho ngươi đóa hoa cài tóc, đừng làm kiểu tóc kỳ
quái như vậy, chờ vết thương khỏi rồi, sẽ là một tiểu mỹ nhân.”
“Yên tâm đi, có linh dược thiếu chủ đưa, một chút vết thương nhỏ sẽ
không…… Khoan đã! Như thế nào còn đỏ như vậy?!” Tiểu Vương quản sự nói
xong, tầm mắt dừng trên mặt ta, hắn bỗng nhiên đến gần, bắt lấy ta để
sát vào nhìn nhìn, nhíu mày nói,“Minh thiếu chủ đưa cho ngươi thuốc sao
không dùng?”
“Nàng cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên là có dùng.” Thạch Thạch vội vàng che chở cho ta.
Tiểu Vương quản sự buông tay ra, hít hít hai cái, sau đó nhìn Thạch
Thạch liếc mắt một cái:“Thuốc đó có mùi hoa sen rất đậm! Hơn nữa đã dùng hai ngày, vết sẹo hẳn là tốt hơn rất nhiều.”
“Thể chất của ta vốn chậm, hôm nay gấp đi ra ngoài, đã quên thoa.” Ta đành nói dối.
“Nha đầu ngốc, thuốc đó rất quí giá, hơn nữa lại là đồ thiếu chủ
thưởng cho ngươi, để mẹ ngươi đừng quá bất công, chỉ lo con trai không
để ý khuê