Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323991

Bình chọn: 10.00/10/399 lượt.

óc lột……

Ta quyết định vãn hồi đại cục, đưa tay lấy hạt dẻ ngào đường đưa qua

cho Thạch Thạch, cười làm lành:“Ta mới vừa rồi giận mới nói như vậy,

đừng để tâm.”

Thạch Thạch “Hừ” một tiếng, không cầm.

Ta cúi đầu,“Xấu hổ” chơi kéo góc áo, nhỏ giọng nói:“Kỳ thật ta cũng

không rất biết cái gì gọi là thích, nhưng mà ngươi là người tốt, ta coi

ngươi như đệ…… Đại ca, có thể che chở ta, cho nên tuyệt không chán

ghét.”

Lời nói đầy mùi kịch nổi da gà, ta nói thật tự nhiên, sau khi nói

xong còn vụng trộm ngắm Thạch Thạch liếc mắt một cái, hắn sắc mặt dịu đi rất nhiều, miệng lại còn thực cứng:“Mặc kệ ngươi! Còn có, Dự Phòng là

ai? Ở thôn của chúng ta sao?” (nino : Thạch Thạch đáng yêu a~)

Ta sống chết lắc đầu:“chó con Đại Hoàng mới sinh, cái con màu đen tên Dự Phòng……”

Thạch Thạch biểu tình cứng đờ, đầu óc không biết rút dây thần kinh nào, lại không thèm nói chuyện với ta.

Đáng giận! Tiểu hài tử 8 tuổi tâm tư thật sự là khó đoán a!

Lúc trở về Lý gia thôn, ta lễ phép cáo biệt Thiết Đầu đại thúc, mang

theo con tò he hình người, đi về phía nhà mình. Mới vừa đi đến sân, chợt nghe từ phòng bà ngoại truyền đến tiếng quát mắng:“Ta làm sao nuôi ra

được đứa con khiến người xem thường như ngươi! Mới có hai năm làm ăn phá sản còn chưa tính! Ngay cả chút đồ cưới của Lạc nha đầu cũng tính kế,

thật làm lão bà ta đã chết à?”

Ta nghe thấy tên của mình, vội vàng nhón mũi chân đi đến bên cửa sổ

nghe lén, bên trong truyền đến tiếng khóc của một nam nhân xa lạ, cậu

khuyên giải an ủi:“Mẫu thân bớt giận, Nhị đệ cũng là buôn bán bị người

lừa gạt, mấy năm trước hắn cũng giúp đỡ nhà chúng ta không ít, đối mẫu

thân cũng hiếu thuận, chẳng lẽ lần này thật đúng là nhìn hắn bị nợ bức

tử sao?”

Mợ cũng hát đệm vào:“Hai năm nay lương thực mất mùa, trong nhà đã

nghèo túng, còn có nhiều miệng ăn. Số nợ của tiểu thúc cũng không ít,

con dâu đã cố đắp vào, ngay cả vòng tay bằng vàng của con cũng đã lấy

ra, vẫn không đủ, còn lại không thể đụng đến đồ cưới của Tú Lan đi? Sang năm nó sẽ xuất giá, có thể nào làm cho nhà chồng khinh thường? Dù sao

Lạc nha đầu mới 8 tuổi, còn nhiều năm, trước để cho tiểu thúc bổ sung

tiền vốn, tương lai kiếm trở về cho nàng cũng giống nhau.”

Bà ngoại oán hận nói:“Nham hiểm, chỉ biết giả hiền lành! vòng tay của ngươi còn không đến 3 lượng, kiểu dáng lại cũ, có thể giá trị bao

nhiêu? Trong phòng còn bộ trang sức, chỉ là không bỏ ra thôi.”

Mợ cũng nóng nảy:“Hai bộ trang sức kia cũng là tương lai cho tôn tử

của bà bà cưới vợ a, giữ lại cũng không phải của Lý gia sao?”

“Mẹ, xem ở con ngày thường đối với người hiếu thuận, mẹ liền giúp con đi.” Tiếng khóc của cậu hai càng phát ra vang dội,“Hay là cần ép con đi bán ruộng đất nhà ở của tổ tiên mới được sao? Con dập đầu lạy người……

Cứu cứu con đi.”

Tiếng dập đầu lục tục vang lên.

Biểu muội ở phòng bếp ngoắc ngoắc ta lại, câu nói kế tiếp ta không có nghe, lúc ăn cơm vẻ mặt của mợ tươi cười, nàng làm 1 con gà, đem đùi gà cho biểu đệ, lại gắp cho ta hai miếng thịt, cậu hai hốc mắt mặc dù hồng hồng, lại cười hì hì , còn cùng cậu cả uống hai chén rượu nhỏ, bà ngoại khuôn mặt u sầu. Cho nên ta nghĩ bọn họ cầu đã đạt thành.

Truyền thống cổ đại là nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu lại càng không có quyền lên tiếng, ăn mặc đã không bạc đãi ta, tranh cãi ầm ĩ chỉ biết càng không hay ho. Hơn nữa mấy thứ kia

là mẹ của Lâm Lạc Nhi để lại cho nàng, bị bà ngoại giấu đi, ta cho tới

bây giờ chưa từng thấy qua, cũng không có cảm giác thuộc về mình, không

bằng bỏ đi.

Trước mắt, vấn đề quan trọng nhất ta cần giải quyết là — Thạch Thạch.

Ánh nắng chiều dần dần rút đi, đàn gà nơi nơi đi dạo cũng ưỡn ngực

ngẩng đầu trở về tổ, ta nhìn ra cửa sổ xa xa thấy Thạch Thạch đã chạy

tới, lập tức bỏ lại đồ thêu, nhảy xuống giường, mở cửa sổ, trèo tường

trốn ra.

Bên ngoài sân là một mảnh cây dâu và cây hòe, bên cạnh có phòng cỏ cũ nát không người ở, ta vội vàng chạy đi vào, thấy Thạch Thạch không đuổi theo, đóng lại cánh cửa trúc rách nát, há mồm thở dốc, chuẩn bị chờ hắn rời đi rồi mới về nhà.

Không nghĩ tới, ước chừng 3 khắc sau, bên ngoài phòng cỏ truyền đến

vài tiếng chó sủa vui mừng, Thạch Thạch đắc ý dào dạt một cước đá văng

cửa trúc, nắm Đại Hoàng của nhà ta đi đến, nói giống như ác bá:“Chạy cái gì mà chạy? Ngươi chạy trốn khỏi ngũ chỉ sơn* của ta sao?”

Ta ló mặt ra khỏi chỗ nấp, mạnh miệng nói:“Ta mới không thèm chạy.”

Thạch Thạch cuồn cuộn xắn tay áo, ngoắc ngoắc ngón trỏ với ta:“Lại đây! Đừng ép ta dùng sức mạnh !”

Ta ôm đầu lui vào góc, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Thạch Thạch một bước tiến lên, đem ta đẩy ngã trên đám cỏ, sau đó

thực không khách khí ngồi ở bên hông, dùng đầu gối ngăn chận hai tay ta, từ trong lòng lấy ra cái hộp thuốc của Nam Cung thế gia, lấy ra một

khối to, giữ lấy cằm của ta mà bôi lên.

Hoang sơn dã lĩnh*, một tiểu cô nương như ta bị khi dễ, chẳng những

kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Bị hắn bôi miệng đầy mùi hoa sen, ngay cả trong miệng đều bị dính hai chỗ, đắng muốn đòi mạng.

Đ