
rên mặt, làm cho màu da
trở nên khô vàng, lại kéo thấp khóe mắt, ở hai bên gò má đánh chút bóng
ma, cả người có vẻ như bị bệnh. Bên ngoài mặc một thân áo dài xanh đen
rộng thùng thình, chân mang giày đen, bên tai cài một đóa hoa nhỏ màu
trắng, thoạt nhìn thực tương tự Mã quả phụ.
“Tạo hình như thế này, hắn nhất định sẽ không thích .” Ta vừa lòng gật đầu nhiều lần.
Không ngờ, bên ngoài truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống, ta vội vàng thu thập đồ đạc, ló đầu đi ra.
Đã thấy Thác Bạt Tuyệt Mệnh ngồi trên mặt đất vuốt đầu, sắc mặt đỏ
bừng, sau khi thấy ta trở nên thực khẩn trương, một cái kính nói:“Xong
rồi sao? Xong rồi thì bắt đầu đi.” Sau đó cơm cũng không ăn, hành lý
cũng không lấy liền nhảy lên ngựa, hướng ta vươn tay.
“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì.” vẻ mặt Thác Bạt Tuyệt Mệnh là lạ, tròng mắt liền giống như đầu gỗ nhìn ta.
Ta bị nhìn khiến cả người sợ hãi, do dự hỏi:“Ngươi nhìn lén sao?”
“Không có nha, a! Ta đã quên hành lý……” Thác Bạt Tuyệt Mệnh liều mạng lắc đầu, sắc mặt càng đỏ thêm vài phần, từ thắt lưng rút ra sợi móc câu để câu đồ vật lên, câu vài lần mới câu được để lên lưng ngựa.
Xong đời , khẳng định là hắn đã nhìn lén . Lòng ta bồn chồn, không
xác định hắn còn có thể sẽ không làm ra hành vi giống như trong nguyên
tác. Nơi này chung quanh trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, kêu phá cổ họng
cũng không có người nghe thấy.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không đợi ta nghĩ thêm, hắn cưỡi ngựa đi tới, cúi người chụp, đã đem cả người ta kéo đi lên, ôm vào trong lòng, khuỷu tay ôm chặt hơn ba phần so với bình thường.
Xương cột sống của ta khẩn trương đến cứng ngắc, thân mình không
ngừng muốn đổ về phía trước, tận khả năng cách ngực hắn xa một chút.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống.” Thanh âm của hắn cũng có chút quái dị.
Vó ngựa đạp trên đường nhỏ, xóc nảy dậy lên cát bụi, nhưng mà ta cảm thấy tốc độ tựa hồ chậm hơn bình thường rất nhiều……
Thắt lưng bị xiết có chút phát đau, không thể động đậy. Trên đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Thác Bạt Tuyệt Mệnh, sau đó hắn giống
như lầm bầm lầu bầu, lại giống như hỏi lại ta:“Mới trước đây, ta có một
đệ đệ, ta thường xuyên cùng hắn đi săn thú. Có một ngày, hắn theo dấu
một con hồng hồ ly đặc biệt xinh đẹp, đuổi theo vài ngày, mới bắt được
nó trở về. Con hồ ly kia cũng thật mĩ, da lông tựa như lửa đỏ, ánh mắt
trong veo như nước, ta vừa thấy nó cũng yêu, mong nhớ ngày đêm, muốn vô
cùng, liền mở miệng xin vài lần, nhưng mà đệ đệ cũng thực thích, như thế nào cũng không chịu cho. Khi đó ta rất tức, vì cái gì không phải là ta
phát hiện con mồi trước, vì cái gì bắt đến con mồi là hắn?”
Ta biết trong lời nói của hắn có chuyện, khẩn trương hỏi:“Sau đó thì sao?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh trầm mặc hồi lâu mới trả lời:“Đệ đệ bị ta hại chết ……”
Nghe đến đó, đầu của ta oanh một chút liền nổ mạnh , lòng bàn tay đang cầm yên ngựa tràn đầy mồ hôi lạnh.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cúi đầu nhìn ta, bỗng nhiên nói vài câu tiếng
thảo nguyên ta nghe không hiểu, sau đó đá đá vào bụng ngựa, con ngựa bắt đầu tăng tốc, tiếp tục chạy đi về phía trước.
Từng xem qua bản đồ do Nam Cung Minh vẽ, mơ hồ biết Trừng hồ ở biên
giới đông nam, nhưng không cách nào chắc chắn phương vị cụ thể. Nay thịt ở trong miệng sói, mặc kệ Thác Bạt Tuyệt Mệnh sẽ đối ta làm cái gì, ta
đều không có sức ngăn lại, hơn nữa buổi tối ăn ngủ ở ngoại ô, hắn ngồi
kế bên cạnh ta đốt lên lửa trại, thủ một tấc cũng không rời , phong tỏa
tất cả mọi đường chạy trốn.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nói chuyện càng ngày càng ít, phần lớn thời gian
hắn đều đang nhìn ta, nhìn nhìn hội đột nhiên hỏi một chút linh tinh như “Ngươi cùng Thạch Thạch là khi nào quen biết ? Các ngươi cảm tình tốt
lắm hả?” .
Ta dĩ nhiên phải bày ra bộ dáng tình thâm ý thiết qua lại đáp hắn.
Hắn sau khi nghe xong vừa là hâm mộ vừa là uể oải, liền lăng lăng
ngồi ở trên cành đại thụ, nhìn ánh trăng sáng tỏ, cầm trong tay một cây
xương ăn thừa dùng đao gọt chơi, không biết đang làm cái gì.
Đêm côn trùng kêu thanh thanh, làm cho người ta lòng phiền ý loạn, hàn nha minh minh, khiến người mao cốt tủng nhiên.
Ta cưỡi ngựa cưỡi đến mông đau đớn không thôi, đi đường tượng như con vịt bầu. Nay nằm ở trong chăn lửa ấm phả vào mặt, nghiêng thân mình,
lại như thế nào cũng ngủ không được. Trong đầu tiểu cầm thú, đại cầm
thú, Long cầm thú, sát thủ cầm thú một đám như đèn kéo quân không ngừng
chuyển qua, hơn nữa còn không có gặp qua đại hiệp cầm thú, thần y cầm
thú, ma giáo cầm thú, đủ loại khổ hình của bọn họ ở trong sách theo nhau mà đến, mỗi khi tưởng một phần, liền sợ hãi một phần, nhưng mà càng sợ
hãi lại càng nhịn không được suy nghĩ.
Cuối cùng ta bắt buộc chính mình thầm nghĩ đến Thạch Thạch, nghĩ
nghĩ, bên tai truyền đến từng trận tiếng nhạc trầm thấp, âm điệu đơn
giản, giống con sói cô độc nức nở, giống chim nhạn gãy cánh, giống cổ
thành bị gió thổi phong hóa…… Mang theo vô tận thê lương cùng cô tịch,
như mưa phùn lạnh buốt, chậm rãi rơi xuống, giống như làm cho người ta
đi tới thảo nguyên và sa mạc