
giờ cô có nói lời xin lỗi có lẽ anh ta cũng sẽ không chấp nhận.
Mặc dù không hiểu tính tình anh ta nhưng cô biết cô hôm nay đã làm náo loạn mọi việc, nhất định anh ta sẽ không tha thứ.
Mạnh Tử Long ngồi trên sofa trong phòng làm việc, gục đầu xuống, hai tay đan vào mái tóc, “tôi biết lúc đó tôi không nên cường hôn cô, đúng là tôi đã quá đáng rồi”
Sau khi bình tĩnh lại Mạnh Tử Long vô cùng hối hận, anh ta chưa bao giờ dùng sức mạnh cưỡng ép phụ nữ, nhưng vào thời khắc đó nhìn thấy ánh mắt rừng rực lửa phẫn hận của cô khiến anh ta không thể tự chủ được.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Điềm Điềm hối hận vì mình đã phản ứng thái quá, Mạnh Tử Long hối hận vì hành động có phần lỗ mãng của mình.
Càng về gần tới nhà cô càng cảm thấy sợ hãi, cô không biết làm thế nào giải thích chuyện xảy ra ngày hôm nay với mẹ --- ngày đầu tiên đi làm đã đánh ông chủ, sau đó cho ông chủ vào xào mực.
Trên quần áo của cô còn đọng lại những thứ đồ ăn đồ uống, Mạnh Tử Long bất chợt nhớ đến và lo lắng, không biết sau khi anh ta rời khỏi nhà hàng đã xảy ra chuyện gì, tại sao quần áo lại dính những thứ đó.
Cô nổi giận như thế chạy ra ngoài, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao đây??? Không…cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, nhất định sẽ an toàn trở về nhà.
“Điềm Điềm, sao con lại trở về sớm vậy? Có chuyện gì xảy ra với trang phục của con?” Thoạt nhìn có thể thấy ngay trên đó là đồ ăn. Thư Uyển không ngừng hỏi cô.
“Mẹ, đây là do con không cẩn thận gây ra bẩn y phục, còn việc về sớm là vì hôm nay ngày đầu tiên đi làm cho nên ông chủ cho phép con về sớm một chút”. Điềm Điềm nói dối, rất điềm tĩnh, ngay cả chớp mắt cũng không
“Cho phép con về sớm ư? Ngày đầu tiên đi làm còn phải làm quen môi trường công ty, làm quen đồng nghiệp và làm quen công việc, tại sao lại cho con về sớm? Điềm Điềm, có phải xảy ra chuyện gì không, mau nói cho mẹ biết.” Thư UYển cảm thấy hơi bất thường, hôm qua vừa mới nghỉ công việc cũ, nói là hôm nay đi nhận công việc mới nhưng lại về sớm như thế.
“Chính vì con đã quen công việc, cũng quen với môi trường mới, vì con gái mẹ thông mình, nhanh chóng nắm bắt công việc cho nên mới được về sớm.” Điềm Điềm vòng tay ôm ngang vai Thư Uyển “Mẹ không cần suy nghĩ lung tung, công việc của con rất thuận lợi.”
“Lớn như vậy rồi còn bám lấy mẹ” Miệng nói như thế nhưng thực ra Thư Uyển rất thích cô gần gũi với bà. Trước đây Thư Uyển còn rất lo lắng Điềm Điềm sẽ không chấp nhận mình, nhưng hiện giờ thấy nụ cười tình cảm của Điềm Điềm bà cảm thấy rất được an ủi. Thư Uyển đưa tay sờ lên mặt Điềm Điềm. “Sao mặt con lại dính dính như thế?” Thư Uyển kéo gần mặt cô đến gần hơn, lại nhìn thấy trong mắt cô có chút ngấn lệ liền hoảng hốt: “Điềm Điềm có phải con ở công ty bị ai đó bắt nạt không?”
“…không có….không có…mẹ đừng suy nghĩ nhiều, đồng nghiệp ở công ty đối với con rất tốt” Cô kéo tay Thư Uyển đang sờ trên mặt mình xuống “Mẹ, con đi vào phòng nghỉ ngơi 1 lát” Cô sợ sẽ bị Thư Uyển tiếp thục tra hỏi vấn đề này nên nhanh chóng trốn mất.
“Điềm Điềm, mẹ còn chưa hỏi xong?” Thư Uyển nói với theo bóng lưng của cô.
“Mẹ, con vẫn ổn mà” Cô nhanh tay đóng cửa phòng.
Thư Thụy than thở “Con cái lớn rồi có một số việc không muốn nói với mình”. Bà có chút mất mát, đành tiếp tục công việc của mình.
Điềm Điềm biết sẽ khiến cho mẹ không vui, nhưng nếu để bà biết chuyện xảy ra hôm nay sẽ càng khiến bà thêm lo lắng.
Cầm điện thoại trong tay, tìm trong danh bạ tên Mạnh Tử Long cô đắn đo “Mình có nên xin lỗi anh ta không, dù sao chuyện ngày hôm nay mình cũng có chỗ sai”
Cùng lúc này Mạnh Tử Long cũng đang cầm điện thoại trong tay, suy nghĩ “Chuyện hôm nay mình đã hơi quá đáng rồi, cô ấy dù sao cũng là một có bé, chưa thạo công việc có thể từ từ học, mình hành động như thế chắc hẳn đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.”
Nghĩ vậy anh liền soạn một tin nhắn “Xin lỗi em, hôm nay tôi đã hành động hơi quá!”
Điềm Điềm cũng soạn một tin nhắn “Thật xin lỗi, hôm nay tôi đã hành động hơi quá!”
Hai tin nhắn được gửi đi cùng một lúc cho nên Điềm Điềm và Mạnh Tử Long cùng một lúc nhận được tin nhắn của đối phương.
Nhìn trên di động là tin nhắn vẻn vẹn 14 chữ, cả hai người cùng nở nụ cười.
“Ngày mai vẫn đi làm nhé?!” Mạnh Tử Long nhìn trên điện thoại tin nhắn không khỏi dao động tâm tử, cười tươi vui vẻ, anh nhanh chóng gửi lại cho cô một tin.
“Ừ…” Điềm Điềm gửi đi một chữ, khóe miệng cong lên cười.
“Mẹ, con giúp mẹ cùng làm cơm”. Chuyện đã được giải quyết nên Điềm Điềm tâm tình vui vẻ, đi ra phòng bếp làm cơm.
Chẳng lẽ con bé đang yêu? Thư Uyển có chút nghi vấn, vừa mới rồi mặt mũi còn buồn rầu vậy mà phút chốc đã thay đổi, tâm tình vui vẻ. Một cô gái đang yêu chính là có vẻ mặt thế này, tâm tình bất định như thế này, có thể khóc to một trận cũng có thể tươi cười lập tức ngay sau đó.
“Điềm Điềm, có phải con đang yêu không?”
Thư Uyển đột nhiên hỏi là cho Điềm Điềm sợ hết hồn.
“Không có, mẹ sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Cô vô thức sờ sờ mặt mình, tron