
hỏi phòng.
Vừa duỗi tay mở cửa ra thấy trước mắt là người mình đang lo lắng đứng đó.
“Em đứng đây làm gì?” vừa rồi còn lo lắng cho cô như thế nhưng nhìn thấy cô thì một câu quan tâm cũng không nói ra được.
“Không có… không có gì.” Cô cúi đầu đi lướt qua anh vào phòng, chỉ sợ anh nhìn thấy bộ dạng luống cuống của cô.
Lướt qua người anh ta để vào trong phòng nhưng mà cánh tay cô bị anh ta kéo lại.
“Em làm gì mà chậm như thế? Có biết công ty còn bao nhiêu công việc đang chờ em không, chẳng lẽ em muốn ở lại phòng làm việc tới khuya?” nghe qua giống như anh đang trách cứ cô nhưng thực tế lại là anh đang biểu lộ sự quan tâm cô.
Cô chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là tực giận thay thế cho bộ dáng tủi thân lúc trước “Anh quản nhiều như vậy làm gì, mặc dù tôi nhận lương của anh nhưng tôi vẫn cần tự do cá nhân.” Tay của cô đã nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải anh ta là ông chủ của cô thì có lẽ cô thực sự đã ra tay đánh người, anh ta thực sự quá kinh người “Chẳng lẽ tôi sinh ra để cho các người trút giận hay sao, các người có tiền thì giỏi lắm sao, muốn làm gì thì làm sao?”
“Nhận lương của tôi chính là em đẽ đem tự do của mình trao cho tôi.” Mạnh Tử Long tăng thêm lực siết chặt tay cô.
Rõ ràng đau đớn từ cổ tay đã truyền vào trong tâm cô.
Nhìn vẻ mặt cố chấp của cô Mạnh Tử Long không kìm chế được liền cúi xuống cưỡng đoạt lấy môi hôn của cô.
“Ưm... anh... làm... làm... cái gì?” cô dùng một tay không bị anh nắm lấy liều mạng đánh vào ngực anh, nhưng chỉ vài giây sau hai tay cô đều bị anh khống chế, một tay khác của anh giữ chặt đầu cô không cho cô giãy giụa, cứ như vậy mà hôn lên môi cô.
Cô cảm thấy thân thể thiếu dưỡng khí không thở nổi, Mạnh Tử Long lúc này chợt buông cô ra, bất ngờ không kịp để phòng cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước mới lấy được thăng bằng không để bị ngã.
Mạnh Tử Long cứ như vậy nhìn cô mà không nói gì cả, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nhìn cô đang liều mạng chùi đi nụ hôn của anh, hận không thể lau rách đôi môi của mình mới thôi.
“Em chán ghét nụ hôn của tôi đến thế sao?” Trước đây anh luôn giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống nhưng hôm nay trước mặt cô anh lại một lần nữa mất đi sự kìm chế, anh chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ, duy chỉ quan tâm đến cô, trong mắt mọi người ở công ty anh luôn là người lạnh lùng cứng rắn, nhưng sao cô không hiểu được rằng anh quan tâm đặc biệt đến cô.
“Bốp….” Cô hung hăng tát một bạt tai lên mặt Mạnh Tử Long, trưởng bộ phận mang văn kiện lên trình ký chứng kiến thấy cảnh này mà sững sờ bất động.
Trong một ngày cô ta đã chứng kiến hai cái bạt tai, hơn nữa lại là từ cùng một người.
Mạnh Tử Long mặt không biến sắc nhìn cô gái trước mắt mà mình thật lòng quan tâm lại báo đáp mình thư thế, mình đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn lại để xảy ra chuyện buồn cười như vậy.
Mạnh Tử Long, tôi cho anh biết Cam Điềm Điềm tôi cũng làn người có tự trọng, mặc dù tôi rất cần công việc này nhưng không có nghĩa là tôn nghiêm của tôi ai cũng có thể chà đạp, tôi sẽ không tiếp tục làm nữa, tôi không tin không có công việc này tôi sẽ chết đói.
Cô cũng không để ý đến khuôn mặt anh đã trở nên khác thường mà cứ thế hướng thang máy chạy như điên.
Trưởng bộ phận nhìn bóng lưng cô rời đi lại nhìn đến gò má Tổng giám đốc vẫn còn in dấu tay, run run rẩy rẩy bước lên hỏi “Tổng giám đốc…..ngài không sao chứ?”
Mạnh Tử Long đối với nhân viên trước giờ đều rất tốt, mặc dù nghiêm khắc nhưng cũng không vô duyên vô cớ phê bình nhân viên, nếu nhân viên làm sai việc gì mà không ảnh hưởng nghiêm trọng thì anh vẫn luôn cho cơ hội sửa sai.
“Cút cho tôi.” Mạnh Tử Long vứt đống văn kiện xuống đất phát ra âm thanh bực tức, trong mắt ngùn ngụt lửa nhìn người Trưởng bộ phận kia.
Cô ta cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc luôn nho nhã lại phát lửa giận lớn như vậy, cô ta chỉ biết ngây người như phỗng cũng không dám nhặt văn kiện toán loạn dưới đất, chỉ biết cúi đầu đi ra không dám nhìn đến Mạnh Tử Long.
Mạnh Tử Long đá văng tập văn kiện dưới đất. Sau đó anh đóng cửa thật mạnh, cả phòng làm việc dường như rung lên trong khoảnh khắc cửa đóng lại.
“Cô nghĩ mình là gì hả?”
Mạnh Tử Long lại điên cuồng đạp chiếc ghế Tổng giám đốc, chiếc ghế xoay xoay rồi đổ ra đất, văng cả linh kiện ra ngoài.
Cô mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống, cảm giác thế giới trước mắt đều mơ mơ hồ hồ chuyển động, cô không biết mình ra khỏi tập đoàn Long Phỉ bằng cách nào. Cô càng không biết làm sao cô và Mạnh Tử Long ngay từ lần gặp đầu tiên thì đã một lần lại một cứ đụng nhau.
Không có dũng khí trở về nhà, cô cũng không biết phải đi đâu, cứ lang thang trên đường, sau đó cô lại dừng chân tại con đường mà cô và anh ta lần đầu gặp nhau, cô ngồi xổm xuống cư như vậy mà ngồi mặc nước mắt lại trào ra.
Thế giới trước mắt lại mờ mịt, người đi đường qua lại đông đúc, ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò nhưng không ai dừng lại hỏi han cô.
“Alo, được mình lập tức tới ngay.” Một chiếc xe Ferrari màu xám bạc gào rú phóng qua khiến bụi trên đường bay tốc lên.
Vừa rồi cô gái kia…? Triệu Quan Lâ