
ấy đánh không thắng Diệp Duệ, từ đó có thể suy đoán bản lĩnh của Diệp Duệ thật
sự rất tốt.
Chỉ là đến tột cùng là người nào, lại có thể biết hành tung của anh ta, hơn nữa còn muốn lấy mạng của anh ta nữa?
Sính Đình thấy anh đang bận rộn suy nghĩ vốn còn muốn anh trông giúp bảo
bảo, nhưng là hiện tại cũng đành dự vào bản thân mình mà thôi, cô không
thể bảo Mạc Thiên Kình buông hết công việc, giúp một tay trông bảo bảo
được!
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, đưa tay cầm lấy tay của cô.
"Sính Đình cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ chứng minh, lần này
tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì sai lầm nữa, anh hi vọng những
lúc anh làm sai em có thể nhắc nhở anh, sẽ nói cho anh biết..anh sai chỗ nào, nếu chúng ta gì khó chịu thì nên ngồi lại nói rõ ràng, không nên
đột nhiên rời đi như vậy.
Anh biết rõ, em đột nhiên rời đi như vậy là lỗi của anh, nhưng em biết không?
Nếu như em có đủ lòng tin đối với anh, có vấn đề gì ủy khuất sẽ trực tiếp
nói cho anh biết thì căn bản sẽ không để cho người khác thừa cơ mà...em
cũng nên quản anh nghiêm một chút.
Anh chỉ có một mình em, cho
tới bây giờ cũng đều không có bất cứ quan hệ bát chính với phụ nữ nhân
khác, Lam Thiến Thiến là một ngoại lệ, lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, chỉ gì một câu nói đùa không nghĩ tới lần này cư nhiên lại mang đến nhiều
chuyện như vậy.
Thế nhưng cô ấy cũng đã bị báo ứng, anh và em
cũng bị hành hạ theo. Lúc em sinh con anh nên ở bên cạnh chăm sóc nhưng bởi vì em đột nhiên rời đi làm cho anh mất đi cơ hội nhìn thấy bảo bảo
ra đời.
Anh không biết sinh con khổ cực như thế nào, nhưng mà anh sẽ dùng cả đời còn lại để bồi thường cho em, làm bạn với em, để cho em
trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!"
"Phụt . . . . Phụt. . . . ."
Mạc Thiên Kình vừa mới nói xong liền nghe thấy âm thanh thanh thúy vang lên, Sính Đình lúng túng mở to mắt, có chút ngượng ngùng.
Mới
vừa rồi Mạc Thiên Kình nói gì cô thật sự nghe không rõ lắm, vốn nghĩ sẽ
nghiêm túc nghe anh nói, nhưng mà không biết làm sao sau khi ăn xong
canh gà Mạc Thiên Kình nấu bụng cô đột nhiên lại rất đau.
Cho
rằng anh nói hai ba câu sẽ đi ra khỏi phòng, không ngờ lại nói lâu như
vậy, cũng nhịn không được nữa liền thả ra hai quả bom.
Mạc Thiên Kình cau mày, nhìn mặt Sính Đình đang rất lúng túng
"Em. . . . ."
"Anh trông bảo bảo đi, em đau bụng, rẹt. . . . . ."
Sính Đình đang nói lại không nhịn được thả thêm một quả bom nữa, cảm giác
những thứ đó đã sắp chạy tới hậu môn, tùy thời đều có thể phọt ra liền
vội vàng nhảy xuống,vọt vào nhà vệ sinh
"Hơ . . . . ."
Phính Đình ngồi ở trên bồn cầu, vừa xả ra lại vừa có chút buồn cười.
Lần trước là cô không cẩn thận khiến Mạc Thiên Kình đau bụng, lần này, cư
nhiên lần này anh cũng không cẩn thận làm cho cô đau bụng rồi, xem ra
làm người thật sự không thể làm chuyện xấu được.
Mạc Thiên Kình
nhìn hai bảo bảo đang nằm ở trên giường, hai mắt mở to, mút thỏa thích
ngón tay nhỏ bé của mình nhìn anh chằm chằm!
Đầy yêu thương vuốt
ve khuôn mặt chúng, Mạc Thiên Kình thật hi vọng lần này mình và Sính
Đình không bị chuyện gì phá hư nữa, để cho anh có thể ở đây chân chính
làm người một nhà!
Sau khi xả hết ra ngoài, bụng của Sính Đình
không còn đau nữa, ôm bụng đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn Mạc Thiên Kình đang chơi cùng bảo bảo không khỏi ngây ngẩn cả người. nhìn anh bây giờ
giống y như đứa trẻ, nụ cười ngây thơ sáng lạn, hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa nhìn thấy qua anh cười như thế.
Đây chính là nụ cười mà một người cha nên có sao?
Đi tới, nhưng vẫn chưa kịp đi đến chỗ của Mạc Thiên Kình thì bụng lại đau, Mạc Thiên Kình quay đầu lại, đã nhìn thấy Sính Đình chạy vọt vào phòng
vệ sinh.
Cau mày đi tới cửa phòng vệ sinh,, , mùi hôi lập tức xông vào mũi, Mạc Thiên Kình cau mày, gõ cửa.
"Sính Đình, em có khỏe không? Có muốn anh đi tìm bác sĩ khám cho em hay không?"
Sính Đình ngồi ở trên bồn cầu, không còn hơi sức để nói.
"Anh đi tìm bác sỹ đi, bụng của em thật là đau!"
Cũng không biết ăn phải cái gì, làm sao lại đi nhiều như vậy, hơn nữa bụng vẫn còn rất đau.
Sính Đình thật sự có chút hoài nghi, Mạc Thiên Kình có phải đang muốn chỉnh cô hay không, làm thế nào mà bụng lại đau như vậy!
"Em ở đây chờ một chút, anh lập tức đi mời bác sĩ."
Mạc Thiên Kình nói xong liền vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, chưa
tới nửa giờ, liền mang theo một bác sĩ trung niên trở lại.
Sính
Đình chống tay lân tường đi tới, đưa tay lên cho người bác sỹ kia kiểm
tra, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô liền nhíu mày một cái.
"Tôi sẽ truyền nước cho cô, tiêu hóa của cô bị rối loạn rồi!" "Truyền nước sao? Không cần đâu!" Sính Đình nhìn bác sĩ bắt đầu lấy bình nước
và dụng cụ để truyền ra, toàn thân không nhịn được run lên, cái cô sợ
nhất chính là truyền nước liền nói:"Bác sĩ, tôi có thể uống thuốc
không?"
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy, chẳng lẽ cô gái này sợ truyền nước sao?
Chuyện truyền nước lần trước làm cho mu bàn tay cô cho đến bây giờ vẫn cảm thấy đau.
"Sính Đình, không phả