
Nghiêng chéo qua bàn gỗ
lê nhỏ, ta đang xem truyện tam quốc diễn nghĩa.
Thật ra thì nữ hài tử nằm như vậy rất khó coi, mà cô nương mười bốn tuổi cũng
đã rất khó nói là hài tử rồi... Ít nhất ở thời đại này là như thế.
Nhưng trên không có trưởng bối, dưới không có huynh đệ tỷ muội, bà vú và Tào
Quản gia đều là lão bộc trung thành, cưng chiều thì nhiều quản giáo thì ít...
Hơn nữa người của thời đại này sùng bái rất mù quáng, họ theo ta từ lúc điền
trang đã đổ nát đến khi thành nghiệp như hôm nay, nên bây giờ tất cả cũng đều
tùy theo ta.
Thành thật mà nói, ta thật ra cũng không thích quan hệ giao tiếp như vậy. Nhưng
một người không đi học như ta cũng không thể quá kén chọn... Lại nói ta cũng
rất khó chọn, tài tử giai nhân thì ngại phiền, đao qua kiếm lại liền bỏ qua;
chi, hồ, giả, dã (các hư tự dùng trong văn ngôn) lại xem
không hiểu. Thôi, chỉ có Tam Quốc còn có thể xem, nghe người ta nói người Nữ
Chân chỉ dựa vào nửa quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa mà giành chính quyền, mặc dù
không biết ở thời không này có người Nữ chân gia nhập không.
Ta đã xuyên qua đến cổ đại.
Nhưng tới hôm nay, ta vẫn không tin có chuyện ngu xuẩn như thế. Ta cảm thấy, ta
chỉ đang trong một giấc mộng dài, nói không chừng khi chết đi sẽ có thể tỉnh
lại.
Sở dĩ không có nhảy giếng tự vẫn, là bởi vì mấy trăm miệng từ trên xuống dưới
trong nhà đều trông chờ vào ta mà có cơm ăn. Hoặc là nói, nhìn “Tào Tứ Nhi” mà
ăn cơm.
Trên lý thuyết, đây là “Minh triều”, cùng quốc hiệu nhưng lại khác. Không có
Vĩnh Lạc Đại Đế, Kiến Văn Đế bình an nhận vị, Hoàng đế bây giờ là Thái Bình đế,
đất nước rất giống với niên hiệu, thiên hạ thái bình, thỉnh thoảng có hạn hãn
lũ lụt, đại khái mọi người đều cơm no áo ấm. Lão già Chu Hi kia không có chân
chính chiếm được ưu thế, dân gian không có tục bó chân. Hủ nho thời Tống không
trở thành học thuật chủ lưu, ta xem sách sử xong cũng không hiểu rõ được tình
trạng.
Có lẽ nơi này là một ngã ba nhỏ trong dòng lịch sử, hay chính là thế giới song
song với thế giới thật. Nói không chừng đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như
thật của ta, không biết bao lâu có thể tỉnh lại.
Lại nói, ta thật sự rất xui xẻo, ngay cả nghẹn thở cũng có thể xuyên qua đến
thế giới quỷ quái.
Nếu ta là nam, tuy không có Vương Bát Chi Khí (khí thế vương giả) cũng có thể
có thân hình dũng mãnh, cố tình là một nữ nhi, xuyên qua còn gặp thảm án trăm
năm khó gặp, thật là xui xẻo đến cực độ.
Khi mới xuyên tới đây, chưa mở mắt ra ta chỉ cảm thấy đói bụng, hơn nữa còn
thật sự là đói đến nổi điên, cơ hồ ngay cả động cũng không động được. Mắt mở
ra, chỉ thấy một phụ nhân mặc quần áo cổ trang đang ôm ta khóc, bảy hồn ngay
tại chỗ kinh hãi mất ba phách (ngạc nhiên), khổ nổi không thể động đậy, ngay cả
thanh âm cũng không có. Ta được chăm sóc cả tháng cũng không xuống giường được,
hơn nửa năm mới miễn cưỡng có thể mở miệng.
Cho đến tổ phụ qua đời, ta chỉ biết đại khái, còn lại tự mình chắp vá lung tung
để hiểu toàn bộ. Ta xuyên qua nhập vào thân thể người họ Tào, là thứ xuất (con
của thiếp thất) - Tứ cô nương. Tào gia là phú thương khởi nghiệp từ
bán lương thực, bắt đầu phát tài từ tổ phụ, truyền tới phụ thân cũng là con
trai độc nhất, thương nghiệp ngày càng phát đạt. Mặc dù người triều Minh coi
nhẹ thương nhân, môn hộ chưa có gì, nhưng Tào gia vẫn phất lên rất nhanh, trong
nhà có ba di nương, đấu với Đại phu nhân rất vui vẻ, linh tinh lang tang cũng
sinh ba nam bốn nữ.
Tứ Nhi, mẹ là Tam di nương, người thành thật dáng dấp cũng rất đẹp, nên bị chèn
ép khi tranh đấu với các thê thiếp khác, sinh xong nữ nhi không bao lâu liền
bệnh nặng mà mất. Nếu không có bà vú tận tâm bảo vệ, những gia nhân từng nhận
ân tình của Tam di nương khi còn sống ở trước mặt lão gia nhắc đến thì nữ oa
nhi chắc chắn không thể trưởng thành rồi.
Ai ngờ khi nàng vừa được mười một tuổi, lão gia bệnh nặng không dậy nổi, gia
tài cũng không kịp phân chia rõ ràng đã ra đi. Khỏi cần nói hai di nương và
phòng lớn nháo lên, ngay cả các thiếu gia, tiểu thư cũng có tính toán riêng.
Nếu không phải Lão Thái Gia còn chút hơi tàn, sợ rằng mọi việc trong nhà đã sớm
đảo lộn tất cả lên.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Lão Thái Gia vốn trúng gió, nửa người không thể
động đậy, nay lại bệnh nặng hơn nữa.
Nhưng cháu dâu đều không phải là những người tĩnh tâm, nếu không muốn nói là
tinh thần mạnh mẽ, cũng đã định ngày giờ tốt tách ra ở riêng, ông cũng công
bằng, không phân biệt đích thứ, ngay cả nữ hài cũng có đồ cưới.
Nhưng các con cháu ở dưới lại không nghĩ như vậy. Đầu tiên là phòng lớn kiếm
việc nhỏ nhặt, đánh Tứ cô nương một trận, nhốt vào phòng chứa củi, tự tay khóa
lại, cũng không cho nàng ăn uống, muốn làm nàng chết đói rồi thông báo bệnh mà
chết, như vậy có thể tiết kiệm được một phần đồ cưới. Bà vú muốn đi cầu xin lão
thái gia, ngược lại bị phòng lớn đuổi đi, còn thưởng 1 trận đòn thiếu chút nữa
bị đánh chết, ốm ở trong nhà không dậy nổi.
Hai di nương và đứa bé đều sợ rồi, nhìn đứa bé không có mẹ đứa bé bị sửa trị
như vậy,