XtGem Forum catalog
Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324692

Bình chọn: 9.5.00/10/469 lượt.

” Anh hùng hồn đầy lý lẽ nói.

La Phi nhíu mày nhìn anh: “Trịnh Thiên Dã, sao em cứ cảm thấy anh có vẻ kỳ quái?”

Trịnh Thiên Dã nhếch miệng cười, đặt cô dưới người: “Về sau em sẽ hiểu, một chút anh cũng không hề kỳ quái.”

Đối với Trịnh Thiên Dã mà nói, bảy tám ngày xa cách, chẳng khác nào hạn hán gặp mưa rào, quấn quýt lấy La Phi dày vò tới tận nửa đêm, mới chịu thả người.

Ba La Phi ở bệnh viện hơn một tháng, cuối cùng cũng được tháo bột, ra viện. Ba mẹ cô, cuối cùng cũng rời bệnh viện, trở về nhà.

Buổi tối tự nhiên La Phi cũng không có cơ hội cùng Trịnh Thiên Dã yêu đương vụng trộm nữa, chỉ có thể nhìn anh vào cuối giờ tan tầm. Biết anh gặp khó khăn, vẫn như thường lệ, đúng giờ cô cùng anh đi siêu thị mua những vật dụng hàng ngày.

Hôm nay, hai ngươi đi hết khu thực phẩm, đi ngang qua khu vật dụng nhà vệ sinh, La Phi nhìn thấy một loạt đồ phụ nữ, một ý tưởng chợt lóe lên, giật mình, không thể tin được lấy điện thoại ra xem lịch, vẫn có chút không tin, lôi kéo Trịnh Thiên Dã nói: “Anh giúp em nhớ lại xem, lần chúng ta làm trước lúc nghỉ lễ, em sợ em nhớ nhầm.”

Trịnh Thiên Dã ra vẻ suy nghĩ nói: “Mùng bảy mùng tám thì phải.”

Mặt La Phi căng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh chắc chắc chứ? Có phải, anh nhớ nhầm không?”

Thế là Trịnh Thiên Dã lại bày ra vẻ mặt suy nghĩ nói: “Không sai, chính là ngày ấy”. Anh nói xong, dường như cũng nhớ ra gì đó, thở nhẹ một hơi, “Đúng, giờ đã là mười hai, tháng này của em còn chưa có đến? Trước kia không phải ngày của em rất chuẩn sao?”

“Đúng vậy, của em từ trước đến nay đều rất chuẩn.” La Phi phiền não vò đầu, lẩm bẩm, “Không phải là có thai chứ.”

Tim Trịnh Thiên Dã đã sớm dâng lên mạnh mẽ, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, giả vờ nói: “Không… Không thể nào! Anh có dùng biện pháp.”

La Phi hít mấy hơi thật sâu: “Không được, em phải lập tức đi về kiểm tra.”

“Phải.” Trịnh Thiên Dã không ngừng gật đầu.

Về nhà đương nhiên không phải về nhà cô, mà là về phòng của Trịnh Thiên Dã. Cô ở trong WC hơn nửa tiếng, Trịnh Thiên Dã ở bên ngoài gõ cửa không dưới mười lần, mãi mới nghe thấy giọng La Phi: “Đừng giục em!”

Nửa tiếng sau, La Phi ra khỏi phòng vệ sinh, mặt như quả cà chua đi ra.

Trịnh Thiên Dã lập tức đi tới: “Sao rồi?”

“Hai vạch.” La Phi lúng túng nói.

“Là sao?”

La Phi ngẩng ngẩng đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi quát: “Có thai! Là có thai rồi!”

Tảng đá trong lòng Trịnh Thiên Dã rơi xuống, khóe miệng chuẩn bị nhếch lên, nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ của La Phi, lại thu hồi lại không chút dấu vết, vô tội nói: “Không thể nào, rõ ràng là anh đã dùng biện pháp rồi mà. Trước kia chúng ta ở cùng một chỗ với nhau lâu như vậy, đã làm rất nhiều lần, cũng không dính, làm sao lần này lại…”

La Phi thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên đi tới đầu giường, mở ngăn kéo lấy hộp bao cao su ném vào người anh: “Anh nói hay lắm, nếu không phải anh dùng thứ này, làm sao em có thể bị dính chứ?”

Trịnh Thiên Dã nghiêng đầu né tránh, lẩm bẩm nói: “Ai biết sẽ xảy ra chuyện này.” Dừng lại, nâng giọng nói: “Vậy giờ em muốn thế nào?”

La Phi cúi đầu suy nghĩ, ngẩng đầu, như đã đặt quyết tâm nói: “Anh không phải lo, tuy rằng đứa bé sinh ra không có ba, nhưng em thật lòng rất thích trẻ con. Anh không cần chịu trách nhiệm, cũng không phải tự trách.”

Trịnh Thiên Dã giả bộ như thật, rốt cục nổi giận, nhảy dựng lên quát: “Không có ba? Không cần chịu trách nhiệm? Em cho là anh đã chết sao? Anh nói cho em biết, cho dù em không muốn sinh, cũng phải sinh!”

La Phi kinh ngạc, vành mắt đỏ hoe, khóc ầm lên: “Anh là đồ khốn nạn! Chính anh gây ra, giờ còn quát em!”

Sau khi Trịnh Thiên Dã quát xong, cũng có chút hối hận, nhìn La Phi nước mắt tuôn rơi, trong lòng vô cùng hối hận. Bộ dáng thật thà, ôm La Phi vào trong lòng: “Anh sai rồi anh sai rồi, không phải anh sợ em bỏ đứa nhỏ sao? Em đã quyết định sinh con, vậy chúng ta sẽ không xa rời nhau, sống cùng nhau, được không?”

Có lẽ tin có thai đến quá đột ngột, khiến cho phòng tuyến trong lòng La Phi sụp đổ, nói muốn sinh con, nhưng trong lòng rối loạn. Cô dùng sức đánh Trịnh Thiên Dã vài cái: “Nhỡ mẹ em không đồng ý thì sao? Đều tại anh, làm những việc không ra gì, ở trong mắt mẹ em, anh còn không bằng phân chó.”

Trịnh Thiên Dã nghiến răng nghiến lợi: “Cô hiểu nhầm anh rồi, ngoại trừ việc anh ý chí không rõ ràng đã làm những việc khốn nạn với em, những chuyện khác anh căn bản không làm. Mấy ngày nay anh chăm sóc ba em, còn không phải để mẹ em thay đổi cái nhìn về anh.”

“Vậy có chuyển biến không?” La Phi rời khỏi ngực anh, tức giận hỏi.

Trịnh Thiên Dã nghiêm mặt, có chút khó chịu oán thầm vài câu, lại chính trực nói: “Anh sẽ tiếp tục cố gắng.”

La Phi suy nghĩ nói: “Em chưa nói cho mẹ biết vội, chờ mẹ em chấp anh anh rồi hãy nói.”

“Yên tâm đi.” Trịnh Thiên Dã vỗ ngực, “Chồng em nhất định sẽ lấy được lòng mẹ vợ.”

La Phi nghi ngờ cười giễu cợt: “Chưa biết có phải mẹ vợ hay không đâu.”

Trịnh Thiên Dã cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cười, đỡ cô ngồi xuống giường: “Bây giờ còn sớm, ở chỗ anh có mấy quyển sách, đều là những việc cần chú ý khi mang thai, chúng