
cơm, nghe bác gái nhắc tới
cái gì mà con rể, ở rể. Anh trai anh không phải thật sự muốn ở rể nhà em chứ? Chú Trịnh mà biết con trai độc nhất của nhà họ Trịnh không phong
độ như vậy, khẳng định là tức giận đến chết.”
La Phi hơi ngượng cười cười, “Thực sự là mẹ em có đưa ra điều kiện hoang
đường, nhưng nào ngờ anh ấy lại thật sự đồng ý. Yên tâm đi, mẹ em để anh ấy ở rể đâu, chẳng qua là sợ anh ấy không đáng tin cậy, sợ em sau này
phải chịu uất ức, nên mới tìm biện pháp để áp chế anh ấy.”
“Tội nghiệp cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Quách Tử Chính tỏ vẻ đã hiểu, nói.
La Phi và Quách Tử Chính đang đứng dưới lầu nói lời tạm biệt, trên lầu
Trịnh Thiên Dã đã rửa bát xong, lén lút ra ban công, ló đầu ra quan sát
hai người.
Mặc dù anh đã ôn hòa nhã nhặn tiếp nhận Quách Tử Chính, nhưng La Phi với
đứa em trai trên danh nghĩa này dù sao trước đây vẫn có điểm không rõ
ràng, chỉ có hai người đứng dưới lầu chia tay chia chân như trong vở
‘Thập bát tương tống’, thật sự làm cho anh có chút ghen tuông. Nhất là
nhìn thấy móng vuốt của Quách Tử Chính khoát lên vai La Phi, anh lại
càng cực kì khó chịu.
*Thập bát tương tống: tên một vở tuồng về Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài.
Bà La không chú ý đến hành vi lén lút của anh, mà ánh mắt liếc đến quyển
hộ khẩu trên bàn trà, liền gọi vào: “Tiểu Trịnh, anh vào đây!”
Trịnh Thiên Dã không tình nguyện trở vào phòng khách, nhìn thấy quyển hộ khẩu bà La đang cầm mới nhớ tới mục đích chuyến này của Quách Tử Chính, nét
mặt anh vui vẻ: “Mẹ, con và Phi Phi rốt cuộc có thể kết hôn rồi. Ngày
mai chúng con lập tức đi đăng ký.”
“Còn chưa kết hôn mà! Gọi bậy cái gì!”
“Con sợ trong nhất thời sẽ khó sửa, cho nên con luyện tập trước.”
Bà La liếc mắt một cái, chậm rãi nói: “Cũng đã có con rồi, đương nhiên
phải kết hôn. Tôi đã lớn tuổi, chuyện của mấy đứa thanh niên cũng không
hiểu, nhưng mà cũng biết cầu hôn, nhẫn hay gì gì đó.”
“A??” Trịnh Thiên Dã sửng sốt, đúng là anh chưa từng cân nhắc kĩ lưỡng tới những chuyện này.
Bà La nhíu mày: “Anh đừng nói với tôi, cái gì anh cũng chưa chuẩn bị mà đã muốn lấy con gái tôi vào cửa?”
“Không phải không phải.” Trịnh Thiên Dã hấp tấp nói, “Con đã chuẩn bị rồi.”
Bà La nhìn anh nói bừa, nhíu mày càng sâu: “Nhìn anh như vậy, khẳng định
là chưa chuẩn bị rồi. Hộ khẩu của anh, trước hết tôi sẽ giữ, chờ anh
chuẩn bị mấy thủ tục này xong, thì tới Cục Dân Chính đăng ký.”
Trịnh Thiên Dã nhìn thái độ nghiêm túc của bà La, tự hiểu tương lai xoay
chuyển trực diện là vô vọng, lại sợ làm không tốt, việc hợp pháp thân
phận của mình ngày càng xa, anh cẩn thận hỏi: “Không biết mẹ vợ muốn cầu hôn và nhẫn như thế nào?”
Sắc mặt mẹ La thoáng xụ xuống: “Anh có biết nói chuyện hay không vậy! Cầu
hôn và nhẫn là cho tôi sao? Tất nhiên, đối với hiểu biết của tôi về Phi
Phi, nhẫn không cần quá xa xỉ, nhưng cầu hôn thì nhất định phải có đủ
thành ý, phải khiến người ngoài nhìn thấy là cảm động.”
Trịnh Thiên Dã sờ sờ cằm, gật đầu như sáng tỏ: “Dạ, con biết rồi.”
Chuyển ngữ: Sushi
Bởi vì phải chuyên tâm vào việc dưỡng thai nên khoảng thời gian này La Phi rất nhàn nhã, thảnh thơi, chỉ có ăn và ngủ.
Trong khi dưới sự giám sát của mẹ La Phi, Trịnh Thiên Dã cứ như là đã trở
thành con rể chính thức, hầu hết trong khoảng thời gian này đều ở tại
đây. Khi La Phi muốn đem áo quần đi giặt, đã bị bà La ngăn lại, quay
sang Trịnh Thiên Dã trách: “Cậu hay thật, có thể đứng đó mà nhìn phụ nữ
có thai đi giặt quần áo sao?”
Trịnh Thiên Dã nhận được mệnh lệnh, liền ngay tức khắc chạy đến đem áo quần giặt sạch sẽ.
Thế là trong một khoảng thời gian ngắn mà Trịnh Thiên Dã, từ một đại thiếu
gia chưa từng chạm tay vào bất cứ việc gì, nay lại trở thành một người
đàn ông của gia đình, thành thạo tất cả mọi công việc lớn nhỏ, từ việc
có thể sử dụng thành thạo mọi thiết bị điện gia dụng đến việc có thể nấu được những món ăn phức tạp dành cho phụ nữ mang thai nhưng vẫn rất đúng khẩu vị như chân giò hầm đậu phộng, canh cá chép rau củ hay ngay cả
những món làm từ lòng heo, lòng gà cũng không có gì khó khăn.
Mặc dù đôi lúc La Phi cũng thấy mẹ cô có hơi quá đáng với anh, nhưng khi
được hưởng thụ sự chăm sóc, lo lắng của anh, cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, sung sướng. Theo lời mẹ cô nói thì Trịnh Thiên Dã vẫn còn nhiều
thiếu sót để trở thành một người chồng tốt, vì vậy trước tiên phải huấn
luyện, phải dạy bảo anh để tránh cho sau này khi hai người xảy ra mâu
thuẫn, cô lại không ‘hold’ được anh.
Nghĩ vậy La Phi cũng cảm thấy đúng.
Thật ra La Phi cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng đã một tuần sau khi
Quách Tử Chính rời khỏi, cô bỗng nhiên nghĩ đến hộ khẩu của Trịnh Thiên
Dã cũng đã đưa đến đây được mấy ngày rồi, ấy thế mà lại không thấy
‘người kia’ có chút động tĩnh gì là sẽ lôi kéo cô cùng đi kết hôn.
Tóm lại thì cô vẫn là có chút căng thẳng, lo âu của phụ nữ nhưng lại thấy có hơi xấu hổ nên vẫn không thể hỏi được.
Hôm nay, hiếm khi La Phi thức dậy sớm hơn mọi ngày, mới hơn bảy giờ sáng cô đã rời giường, ra đến phòng khách đã thấy ba cô đã đi làm còn mẹ lại