Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325631

Bình chọn: 7.00/10/563 lượt.

uỗi tay ra rà qua rà lại ở trên mặt Độc Cô

Sương. Hắc hắc he he, cảm giác thật tốt.

Độc Cô Khuynh bên cạnh thấy lão Tứ vừa chuẩn bị phát huy võ công rống của bé,

không khỏi chặn lại ngay trước khi bé mở lời, cắt đứt bé. “Nhũ mẫu, người thật

không nhớ rõ chúng con sao?”

Hướng Tiểu Vãn liếc Độc Cô Khuynh một cái, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó lắc đầu.

Nhìn Hướng Tiểu Vãn lắc đầu, trên mặt Độc Cô Khuynh khẽ thoáng qua khổ sở.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy khổ sở của Độc Cô Khuynh, lòng của

Hướng Tiểu Vãn đều nhéo đau. “Cái đó, Khuynh nhi, nhũ mẫu ta không phải cố ý

muốn quên các con, nhưng nhũ mẫu thật sự nhớ không nổi chuyện trước kia rồi.”

Bây giờ nàng cũng hồ đồ rồi, rốt cuộc nàng không phải vừa mới xuyên qua à, sao

đối với những tiểu quỷ trước mắt đều có cảm giác quen thuộc thân thiết như vậy,

chẳng lẽ nàng cũng không phải mới vừa xuyên qua, mà là sau khi nàng tỉnh lại

mất đi một phần trí nhớ, quên mất chuyện gì rất quan trọng sao?

Độc Cô Hoa bên cạnh thấy Hướng Tiểu Vãn lâm vào trầm tư, không khỏi mở lời giải

thích tất cả thay Hướng Tiểu Vãn. “Nhị ca, lão Tứ, nhũ mẫu mất trí nhớ, không

chỉ không nhớ ra được chúng ta, người ngay cả phụ thân cũng không nhớ được.”

“Cái gì ——” Độc Cô Sương và Độc Cô Khuynh đồng thời hô lên.



“Hư ——” nhỏ giọng một

chút, nơi này là địa bàn của người khác, Bạch Mộ Ngôn biến thái như vậy, nếu bị

phát hiện sẽ rất thê thảm.” Sương nhi, Khuynh nhi à, phụ thân các con rất quen

ta sao?”

Lời này vừa hỏi xong, Hướng Tiểu Vãn cũng muốn ngất. Trời ạ, đây không phải vấn

đề ngu ngốc lắm sao, không quen còn có thể mang thai trong bụng sao.

Độc Cô Sương hừ một cái thật to như xem thường.”Nhũ mẫu, con nghĩ người không

phải là mất trí nhớ, mà là đầu óc bị nước tràn vào, đây không phải là nói nhảm

sao, không quen có thể trở thành nam nhân của người sao, không quen có thể lên

giường sao.”

囧, Hướng Tiểu Vãn bị những lời nói của Sương nhi làm

cho đứng hình.

Tốt, tốt, tốt lời nói rất kinh người.

Ngượng ngùng cười một tiếng, Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng che giấu sự quẫn

bách.” Sương nhi à, năm nay con mấy tuổi rồi.”

Độc Cô Sương nghe vậy, hai tay chống nạnh từ trên xuống dưới quét ngang Hướng

Tiểu Vãn. “Ta khinh, con nói nhũ mẫu này, thì ra là quên con thật à, làm sao

người có thể đối xử với con như vậy, con khả ái này, con có tài, con nghe lời,

con làm người ta phẫn nộ, con kinh thế hãi tục, nhũ mẫu, tại sao người có thể

nhẫn tâm quên con, sao có thể có thể... có thể ...có thể...” Độc Cô Sương đấm

ngực dậm chân một phen.

Khóe miệng Hướng Tiểu Vãn co rút, thật là 囧, có

người tự hình dung mình như vậy sao, Sương nhi, thật đúng là cường đại, nhưng

mà, thật là dễ thương, yêu bé chết mất.

Hướng Tiểu Vãn nhịn không được, hôn Sương nhi một cái.

Sương nhi rất vui vẻ nhếch khóe miệng, nhưng trên mặt lại giả vờ rất tức giận.

“Nhũ mẫu, lại ăn đậu hủ của con, cẩn thận con đánh người.”

Độc Cô Khuynh đứng một bên thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu. Hai mẹ con này, không

thể cứu chữa được rồi.

Độc Cô Hoa nhìn một màn này, bất giác mỉm cười, nhưng trong đáy lòng hoảng hốt

vô cùng. Sự ấm áp đó, về sau cậu sợ mình không có cơ hội cảm thụ nữa.

“Thật cảm động.” Giọng nói lạnh như băng của Hắc Diệu, vang lên từ phía sau bọn

họ.

Hướng Tiểu Vãn cùng ba tiểu quỷ giật mình, vội vàng quay đầu lại. Lại thấy Hắc

Diệu xách Độc Cô Ly và Độc Cô Phi đứng ở sau lưng bọn họ, mặt nạ đã bị xé ra từ

lúc nào, gương mặt tối tăm.

Độc Cô Sương nhìn chằm chằm gương mặt hoàn toàn thay đổi của Hắc Diệu, không

khỏi che cái miệng nhỏ nhắn a một tiếng. “Ta khinh, ông chính là sư huynh của

Thượng Quan yêu nhân sao?” 囧, sao lại kém nhiều như

vậy, tên nhân yêu Thượng Quan Dạ kia không phải nói là sư huynh còn nhân yêu

hơn so với hắn sao, hừ, hắn lại dám lừa gạt bé, sư huynh hắn đâu phải là nhân

yêu, rõ ràng chính là một quỷ yêu mới đúng, dọa chết người ta mà.

Hắc Diệu nhìn Độc Cô sương không nói, ánh mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn, tức giận.

“Vãn nhi, bắt đầu từ bây giờ, nàng mỗi thời mỗi khắc đều phải ở bên người vi

phu, có nghe hay không.”

Cái gì? Vi phu?

Độc Cô Sương nghe hai chữ đấy xong, hoàn toàn bộc phát. Bé không sợ chết chỉ

vào Hắc Diệu, há mồm mắng to. “Ta khinh ngươi tên tư tưởng biến thái kia, vi phu

cái gì, vi phu nhũ mẫu nhà ta là phụ thân ta có biết hay không, đừng có dùng

loạn từ như thế, hừ, nếu lớn lên đẹp trai còn có thể, ông thế này, còn dám cùng

phụ thân mỹ nam của ta giành nhũ mẫu, đơn giản là tìm...” Nói đến phần sau, Độc

Cô Sương liếc thấy vẻ mặt muốn giết người của Hắc Diệu, miệng của bé tự động

nuốt trở về, lập tức đổi mặt nịnh nọt nói: “Vị thúc thúc này rất có cá tính,

thật ra thì ta phát hiện, thúc cùng nhũ mẫu cũng rất xứng đôi, hắc hắc hắc

hắc...” Cho dù thế nào, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, trong lòng ta phụ thân

cùng nhũ mẫu xứng đôi nhất.



Ánh mắt Hắc Diệu âm trầm

nhìn chòng chọc Độc Cô Sương một cái, lại nói với Hướng Tiểu Vãn: “Không muốn

bất kỳ đứa nào trong bọn chúng có chuyện, nàng tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.”

Hắc Diệu ném ra một


80s toys - Atari. I still have