
, tóc đen đổ
xuống chăn đệm, nằm ở trên giường, nổi bật lên da như tuyết, gương mặt hồng như
múi đào, tâm Thượng Quan Dạ không khỏi rung động.
Tách chân Độc Cô Sương ra, cởi quần xuống, đang định động thân đi vào, hưởng
thụ cảm giác ướt át chặt chẽ, nhưng lúc này, ngoài cửa đáng chết, lại vang lên
thanh âm của Tuyết công tử biến thái.
“Dạ, ta đã suy nghĩ kỹ,
người đã không thích ta quấy rầy người, vậy ta liền không quấy rầy, nhưng người
phải...”
Rầm ——
Cửa bị Thượng Quan Dạ mạnh mẽ mở ra, Tuyết công tử nhìn thấy Thượng Quan Dạ lửa
giận ngút trời, sát khí kinh người, câu nói kế tiếp bị dọa cho sợ đến rụt trở
về.
“... Dạ, Dạ, Dạ...”
Nếu như đôi mắt có thể giết người, Thượng Quan Dạ sớm đã giết chết Tuyết công
tử. Hắn nhìn chằm chằm hắn ta, gằn từng chữ một: “Biến, xa, xa, cho, ta.”
Trời đánh mà, quấy rầy một lần coi như xong, lại vẫn dám đến lần thứ hai, nếu
như có lần thứ ba, hắn không thể không giết hắn ta.
Tuyết công tử bị trừng sợ nuốt nuốt nước miếng, dạ dạ nói: “Dạ, người đừng như
vậy... Ta...”
“Đi chết đi.” Thượng Quan Dạ không cho Tuyết công tử cơ hội nói xong, một quyền
hung hăng đánh vào gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết kia.
“A...” Tuyết công tử thương tâm muốn chết, bưng mặt như tận thế, hai tròng mắt
không thể tin nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ. “Dạ, Dạ... Người, người, người
đánh mặt của người ta?”
Đây chính là chỗ đại diện của hắn, phải biết quá khứ hắn đều dựa vào gương mặt
này ăn cơm, tại sao người này có thể đánh mặt hắn đây? Quá đáng ghét rồi.
Thượng Quan Dạ cau chặt chân mày, hết sức không nhịn được nhìn chằm chằm nhìn
Tuyết công tử, hắn rất ít nói tục, lúc này cũng không nhịn được bạo ra ngoài.
“Mẹ kiếp, ta chửi cả nhà ngươi, bà cố ngươi vô cùng nhàn nhã có phải hay không,
tối nay đại gia cực kỳ khó chịu, nếu như tới gõ cửa lần thứ ba, đừng mơ tưởng
sống để thấy mặt trời ngày mai.”
Rầm ——
Cửa nặng nề đóng lần nữa, Tuyết công tử bị thanh âm khổng lồ dọa cho sợ đến run
lên.
“Hừ, ghét người. Người ta mới không thương người, thô lỗ thế này, quá đả thương
lòng người.” Tuyết công tử cảm thấy rất uất ức, phất ống tay áo, trợn mắt nhìn
gian phòng Thượng Quan Dạ một cái, sãi bước rời đi.
Độc Cô Sương nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân giống như là bị người dội
cho một chậu nước đá, tất cả nhiệt tình, toàn bộ bị dập tắt.
Mẹ nó, đều là tên nhân yêu Thượng Quan Dạ chết tiệt, không có gì quấn Tuyết
công tử biến thái này làm gì. Mẹ nó, giờ hay chưa, làm tình cũng bị quấy rầy,
cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi.
Oán khí và tức giận, khiến đôi mắt Độc Cô Sương có vẻ buồn bã, Thượng Quan Dạ
nhìn không khỏi đau lòng.
Vội vàng chạy qua, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói dịu dàng, say chết người:
“Sương nhi, đừng nóng giận, đều là vi phu sai, lần này vi phu bảo đảm có thể
khiến cho Sương nhi hài lòng, Tuyết công tử đồ bỏ đó tuyệt đối không thể nào
xuất hiện quấy rầy chúng ta.”
Nghe thanh âm dịu dàng cưng chìu của Thượng Quan Dạ, Độc Cô Sương cũng hết tức,
bất quá mặc dù tức giận tiêu mất, nhưng oán khí vẫn còn ở.
Giương mắt, bất mãn thầm nói: “Chàng thật xác định hắn sẽ không tới?”
“Xác định.”
Nghe Thượng Quan Dạ khẳng định trả lời như thế, nhìn lại hai tròng mắt tràn đầy
thâm tình chờ đợi của hắn, Độc Cô Sương cảm thấy mình cơ hồ sắp tan ra, trên
mặt lóe hạnh phúc thẹn thùng, níu đầu ngón tay út bĩu môi nói: “Chàng đã xác
định như vậy, vậy chúng ta... Làm thôi.”
“Sương nhi...” Nhìn dung nhan thẹn thùng kia, nội tâm Thượng Quan Dạ cũng nóng
rực. Môi của hắn rơi xuống, mút hôn môi hồng hình thoi của Độc Cô Sương thật
chặt, hơi thở nóng bỏng vỗ vào trên mặt đỏ thấm của Độc Cô Sương, càng lộ vẻ
kiều diễm mê người của nàng.
# đã che giấu #
Hai người ôm hôn nhau thật chặt, Độc Cô Sương cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân
thể trống không, chỉ khát vọng Thượng Quan Dạ lắp đầy vào.
Lúc này Thượng Quan Dạ cũng bị nóng cực hạn, hắn cảm thấy da mình nóng đến sắp
nứt ra rồi, vuốt ve kịch liệt làm nàng thở dốc gấp gáp, mồ hôi chảy ròng ròng
xuống từ trên thân hai người, cảm giác thật ướt át.
“Dạ...” Độc Cô Sương phát ra thanh âm mê người, đó là thanh âm dễ nghe say
nhưng không phải là say khiến Thượng Quan Dạ cũng lâm vào điên cuồng.
Một ngón tay, đâm vào.
Cảm giác được non nớt phía dưới, động tác của hắn không khỏi chậm chạp, dần
dần, ngón tay của hắn dính vào một tầng ẩm ướt mùi thơm ngát, tròng mắt tối sầm
lại, lại một ngón tay đâm vào.
“A...” Độc Cô Sương khó nhịn ưỡn cong thân thể, ánh mắt mê ly làm như mang theo
ma lực, làm dục vọng đang chạy của Thượng Quan Dạ cơ hồ muốn bộc phát ra ngoài.
“Yêu nữ.” Nói một câu nho nhỏ, Thượng Quan Dạ rút đi quần áo của mình, chuẩn bị
hưởng thụ ban đêm thật tốt đẹp này.
Hắn ôm lấy thân thể của nàng, khiến nàng đối mặt mình vòng lên hông của mình,
dán chặt nhau, nàng giống như là một đóa hoa nở rộ vì hắn, hơi thở thơm ngát,
làm người ta mê say.
“Sương nhi...” Nỉ non một tiếng, Thượng Quan Dạ ôm chặt Độc Cô Sương, dùng sức
đẩy vào.
“A...” Hai người đồng thời phát ra rên rỉ.
Một loại