
vui mừng không cách nào miêu tả bao quanh hai người thật chặt, Thượng
Quan Dạ cảm thấy mình giống như giản ra ở trong nước mưa, cảm giác bay lên đó,
chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.
Mà Độc Cô Sương chỉ cảm thấy mình giống như là bay lên bầu trời thật cao, đứng
ở giữa mây trắng, cảm giác bay bay làm cả người nàng hơi run rẩy, cảm giác căng
đầy, làm Thượng Quan Dạ vừa vui vẻ vừa thống khổ nhíu chặt chân mày.
Nàng đưa tay xoa chân mày hắn, ngón tay trắng nõn mát mát mẻ mẻ, đụng vào mi
tâm Thượng Quan Dạ, khiến cho hắn cảm thấy rất là thoải mái.
Nhíu lông mày, không khỏi thư giãn ra, cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt khe
mông mềm mại, đang chuẩn bị động mạnh, nhưng lúc này, ngoài cửa lại vang lên
tiếng gõ cửa.
Chưởng quỹ của khách điếm đứng ở cửa phòng, một phen do dự sau mới dám dùng sức
gõ cửa.
“Ông chủ, ngài ngủ chưa? Trong phòng chữ Thiên có một vị khách nói muốn gặp
ngài, hắn nói là bạn cũ của ngài.” Thanh âm của chưỡng quỹ, run run rẩy rẩy.
Ông chủ thần bí này là lần đầu tiên tới khách điếm nho nhỏ, vốn định biểu hiện
thật tốt, nhưng nam nhân mang mặt nạ đáng chết kia, nói gì là bạn cũ của ông
chủ, bảo hắn tới mời ông chủ.
Hừ, nếu như hại ông bị mất chén cơm, ông nhất định tìm người giết nam nhân đeo
mặt nạ chết tiệt đó.
Mẹ nó, không có gì mang mặt nạ chạy loạn, nhất định là không thể gặp người. Còn
có hai thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh hắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ
dị, nam nhân mặt nạ này không phải lừa buôn người chứ?
Bên trong phòng, Thượng Quan Dạ và Độc Cô Sương thiếu chút nữa hộc máu.
Mẹ nó, làm tình mà ba lần bốn lượt bị quấy rầy, chẳng lẽ ông trời không muốn
bọn họ như vậy sao.
Vào giờ phút này Độc Cô Sương rốt cuộc cảm nhận được tâm tình bị quấy rầy của
Độc Cô Diễm năm đó, chỉ có một chữ hận.
“Này, không phải chàng nói là không ai quấy rầy sao?” Độc Cô Sương oán niệm vô
cùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ.
Hơn nữa đáng chết, Thượng Quan Dạ lại không nói cho nàng biết, hắn chính là ông
chủ khách điếm này? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu chuyện mình không biết?
Nhìn đôi mắt giận dữ của Độc Cô Sương, Thượng Quan Dạ cũng không tốt hơn chỗ
nào, ba phen hai lần bị cắt đứt lửa dục, bụng hắn đầy khí lửa cũng không dám
làm gì Độc Cô Sương, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, cố gắng để cho mình xem ra
thâm tình dịu dàng an ủi Độc Cô Sương.
“Sương nhi, đừng tức giận có được hay không, chúng ta đừng để ý tới ông ta,
tiếp tục đi.”
Trời đánh, nên thay
chưởng quỹ này.
Độc Cô Sương có chút mệt mỏi nói: “Chàng thật muốn tiếp tục?” Đáng chết, nếu
như lần này còn bị quấy rầy, về sau nàng sẽ không làm.
Thượng Quan Dạ chôn ở trong cơ thể Độc Cô Sương nhịn rất là thống khổ, hắn vội
vàng gật đầu, còn không đợi Độc Cô Sương đồng ý, liền điên cuồng động.
Ngoài cửa, thanh âm không thức thời của chưỡng quỹ lại vang lên.
“Ông chủ, người xem có muốn gặp người nọ hay không, đó là một nam nhân mang mặt
nạ.”
“Cút.” thanh âm giận dữ từ trong miệng Thượng Quan Dạ phát ra, nếu như chưởng
quỹ đó còn không rời đi, như vậy sẽ bị người mang thi thể rời đi.
Nghe thanh âm sát ý đằng đằng kia, chưỡng quỹ cho dù có mười lá gan cũng không
dám lên tiếng, sờ sờ lỗ mũi, lập tức run rẩy rời đi.
Lúc này hai người bên trong phòng mới yên một hồi, cửa phòng lại vang lên lần
nữa.
Cốc cốc ——
Thượng Quan Dạ vẫn còn đang chạy nước rút, hoàn toàn nổi giận, cả người giống
như một con sư tử nổi giận, cuồng bạo rống về phía cửa. “khốn kiếp, xem ra ông
ngại cuộc sống chán quá phải không.”
Nếu chưởng quỹ này một lòng muốn chết, vậy hắn sẽ thành toàn cho ông ta.
Nhưng, người gõ cửa không phải là chưởng quỹ nhát gan, mà là ——
“Ha ha ha ha, quả nhiên là Thượng Quan sư phụ, hả, không đúng, sao thanh âm của
Thượng Quan sư phụ nghe là lạ, không phải là bị bệnh chứ, đợi tại hạ đến giúp
ngươi xem một chút.” Nói chuyện, là một gã nam tử tuấn mỹ phi phàm, một bộ áo
đen nổi bật lên thân hình cao lớn của hắn.
Mặt tuấn mỹ vẫn còn mang theo chánh khí, mơ hồ còn mang theo vài phần thái dộ
đàng hoàng thành thật.
Người này, chính là Độc Cô Phi thật nhiều năm không thấy.
Thật ra thì hắn nghe sư phụ Hắc Diệu nói những khách điếm và cửa tiệm có chữ Dạ
màu đỏ, đều là sản nghiệp của Thượng Quan Dạ, cho nên khi vừa đến khách điếm
này với Hắc Diệu và Tiểu Anh Đào, sư phụ Hắc Diệu liền nhận ra đây là sản
nghiệp của Thượng Quan Dạ, mà từ trong miệng người hầu, bọn họ nghe được Thượng
Quan Dạ cũng ở khách điếm này.
Vì vậy, liền có một màn chưỡng quỹ cầu kiến Thượng Quan Dạ.
Độc Cô Phi vốn ra ngoài đi ngoài, không khéo nghe được chưỡng quỹ mới vừa rời
đi lầm bầm lầu bầu, vì vậy liền tới điều tra một phen, không nghĩ tới người ở
bên trong thật sự là Thượng Quan Dạ.
Cái gì ——
Lại là lão Tam ngu ngốc kia.
Bên trong phòng, Độc Cô Sương nghe được thanh âm của lão Tam Độc Cô Phi, sững
sờ.
Tại sao lão Tam biến thái lại ở chỗ này? Huynh ấy không phải là mười năm trước
đã theo Hắc Diệu quy ẩn rừng núi sao, đúng rồi, mới vừa rồi chưởng quỹ kia đã
nói, một nam nhân mặt nạ, người kia, nhất định là Hắc Di