
ễn đang lái xe, hu hu, tại sao chỉ
một bên mặt cũng có thể mê người như vậy?
Lâm mỹ nam từ trong ra
ngoài, từ đầu đến chân đều ưu tú không ai sánh kịp… Thích mình? Tuy vừa lén lút
tự véo vào mặt mình… có đau, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn cảm thấy không chân
thực.
Trái tim “thình thịch
thình thịch” đập rất nhanh, khuôn mặt cũng đỏ bừng, ngón tay xoắn xuýt lại… Rốt
cục Chu Thanh Thanh cũng có dũng khí phá vỡ sự trầm mặc trong xe: “Lâm, Lâm
Diễn… Anh đã nói, có điều gì không rõ, phải trực tiếp hỏi anh…”
Lâm mỹ nam nhìn cô tán
thưởng, gật đầu, rất vui vẻ: “Không tệ…”
“Em không hiểu, em so với
mỹ nữ lúc nãy… Em rõ ràng không đẹp bằng cô ấy, cũng không có được sự thanh nhã
như cô ấy, còn không hề thông minh… Tại sao anh, anh…”
“Em muốn hỏi, tại sao anh
lại chọn em, đúng không?”
“Hả?... Vâng.”
“Nếu như anh nói, anh
cũng không biết tại sao?”
“Vâng… Hả?”
Lâm Diễn bật cười trầm
thấp: “… Ha ha. Có lẽ, anh quá xuất sắc, quá hoàn mỹ, vì để công bằng, tránh
người khác đỏ mặt ghen ghét đến chết, ông trời đã cố ý an bài một người không
xuất sắc lại nhiều khuyết điểm như em đến bên anh. Tương tự ngược lại, cuộc đời
em đã quá thất bại, vào lễ đường rồi mà ông xã còn bị một người đàn ông khác
cướp mất, vì vậy, ông trời đã sắp xếp anh ở đây, để đền bù tổn thất cho em.”
Mặc dù không có câu nói
mà cô mong đợi, nhưng những lời Lâm Diễn nói thật sự…
“Ừm… Rất có đạo lý!”
Thực ra, Chu Thanh Thanh
không phải cái gì cũng tệ, ít nhất, rất dễ bắt nạt, rất dễ lừa gạt -_-|||… Lâm
Diễn nghĩ.
Nhưng, từ nay về sau, chỉ
có anh mới được bắt nạt cô! Còn nữa, phải nghĩ cách, không thể để người khác
lừa mất… Thật là chuyện khiến người ta đau đầu.
Nhớ tới Đường Thiếu Trác
hôm nay, tên kia rõ ràng có ý đồ không hề tốt đẹp với heo cưng nhà anh… Đôi mày
đẹp của Lâm Diễn khẽ chau lại, tuy cô gái nào đó hơi vụng về, ngốc nghếch,
nhưng khi gặp vấn đề vẫn rất có nguyên tắc, có chủ kiến, nếu anh bảo cô đừng đi
gặp hắn ta, hoặc bảo thẳng cô đừng làm ở Tinh Hoa nữa, chắc chắn cô sẽ không
đồng ý… Phải nói thế nào mới tốt?
Bên này, Chu Thanh Thanh
cũng bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra trong khách sạn, trong lòng còn rất nhiều
nghi vấn. Ví dụ như: “Vậy, vậy vừa rồi ở đại sảnh, tại sao anh lại nói, chúng
ta đã quen nhau ba năm…”
Lâm Diễn như cười mà
không phải cười nhìn cô: “Chúng ta vốn đã quen ba năm. Anh còn nhớ rất rõ, lúc
trước em đối với anh, ừm, đó gọi là oanh oanh liệt liệt biểu lộ sự yêu thương,
anh từ chối em lại càng bám chặt lấy… Sau khi em bày tỏ sự sùng bái và yêu
thương với anh mười tám lần, anh sợ nếu lại từ chối, nhỡ em nghĩ quẩn thì làm
thế nào? Vì vậy, anh đành miễn cưỡng, chấp nhận…”
Vừa dứt lời, xe cùng lúc
dừng lại – về đến nhà.
Chu Thanh Thanh mất thăng
bằng, suýt nữa đâm đầu vào kính chắn gió phía trước – may có Lâm mỹ nam giúp cô
thắt lại dây an toàn! Chu Thanh Thanh đỏ bừng mặt, lớn tiếng cãi lại: “Sao sao
sao, sao có thể chứ?” >/////<
Cô làm sao có thể làm
chuyện như vậy! Trước giờ cô chưa từng “thổ lộ” với bất kỳ ai có được không?
Chưa nói đến chuyện “thổ lộ mười tám lần”… Hơn nữa, ba năm trước cô vẫn còn học
đại học năm thứ ba, làm gì có cơ hội làm quen với Lâm mỹ nam?
Nhưng, sao lại nghe quen
thế này? Không phải cô đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn rất máu chó, sau khi tỉnh
lại bị mất trí nhớ, nhưng cuối cùng chỉ quên “những chuyện liên quan đến một
người quan trọng nhất” đấy chứ?
Phải nghĩ lại thật cẩn
thận, trong bốn năm đại học, hàng ngày cô đều chơi trò chơi rồi trốn học, ăn
ngon ngủ say, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, đừng nói đến thoải mái, bệnh viện cũng
chưa từng ghé chơi… = =!
Lâm Diễn không để ý tới
cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Tự em từ từ suy nghĩ, dù sao anh cũng không nói sai.
Không nghĩ ra thì thôi.”
Lâm Diễn mở cửa, xuống
xe, đóng cửa lại. Vòng qua bên kia, mở cửa, kéo cô gái nào đó đang trong trạng
thái ngơ ngác ra, đóng cửa lại. Lại vòng về lấy chìa khóa xe, sau đó đi thẳng
về phía thang máy, toàn thân tỏa ra hơi lạnh…
Chu Thanh Thanh yên lặng
theo sát phía sau Lâm Diễn, tiến vào thang máy.
Đột nhiên, Chu Thanh Thanh
biến sắc, vẻ mặt vô cùng rối rắm…
Lâm Diễn liếc cô: “Nghĩ
ra chưa?”
Chu Thanh Thanh vụng trộm
ngước mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lâm Diễn, do dự thăm dò gọi
một tiếng: “Sư, sư phụ…”
*
Nhưng cho đến khi một
tiếng Ding nhắc nhở vang lên, Chu Thanh Thanh vẫn chưa nghe thấy Lâm Diễn đáp
lại.
Chu Thanh Thanh đang tự
kiểm điểm rằng cô đã nhận lầm, bất ngờ bị Lâm Diễn bắt lấy cổ tay, kéo ra khỏi
thang máy.
“Chà…” Chu Thanh Thanh
ngẩng đầu, Lâm Diễn cũng cùng lúc cúi đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy niềm vui,
trong giọng nói hàm chứa sự mừng rỡ, hai mắt lóe lên sự vui vẻ: “Ừm, đồ đệ
ngoan của anh.” Nâng cằm Chu Thanh Thanh, cúi đầu, phủ lên môi cô.
Mặt Chu Thanh Thanh lại
một lần nữa lập tức đỏ bừng! >/////<
A a a, Lâm mỹ nam lại có
thể là sư phụ, nhân vật trên Internet cô sùng bái nhất, yêu thích nhất, thần
tượng nhất, Liny. Điện!!!
Liny, Lâm Diễn, rõ ràng
tới mức nào ~! Vừa rồi trong khách sạn, quản lý đại sảnh